《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi-Calantha》
Mặc Sở thắc mắc đi tới.
Cổng thành đã bị bao
vây bởi một đám người, và những người bên phía quân đội
được trang bị vũ khí đầy đủ một mặt tách đám đông ra, mặt khác gọi quân y,
nhưng ngay cả việc gọi quân y cũng vô ích, bởi vì thuốc trong khu sinh tồn này
đã được tiêu thụ hết.
Mặc Sở bị mọi người
ngăn cách ở ngoài cùng, không nhìn rõ tình huống bên trong, nhưng mùi máu tanh
trong không khí khá nồng nặc, theo kinh
nghiệm nhiều năm của Mặc Sở mà phán đoán, dựa vào lượng máu chảy ra, nếu những
người bị thương bên trong vẫn chưa chết, thì ít
nhất phải có năm đến bảy người bị thương.
Mặc Sở suy nghĩ một
chút, hỏi một cô gái bên cạnh: "Bên đó xảy
ra chuyện gì vậy?"
Cô gái quay đầu lại, mới
đầu còn có chút sốt ruột, nhưng khi nhìn thấy Mặc Sở và Lệ Trầm bên cạnh, liền
sững người, vẻ nóng nảy cũng biến mất.
Cô ấy hạ giọng nói:
"Là một đội người có siêu năng lực, vào lúc ra ngoài thu thập vật tư, bọn
họ đã xảy ra chuyện."
Mặc Sở có chút lo lắng,
hỏi: "Họ bị thây ma cắn sao?"
Cô gái vội vàng xua
tay: "Không phải không phải, nếu thật sự bị thây ma cắn, bọn họ còn có thể
chạy trở về sao, cho chúng tôi thêm hai lá gan chúng tôi cũng không dám vây
quanh mà nhìn!"
Cô ấy liếc nhìn bên đó nói: "Bọn họ đi ra ngoài thu thập vật tư,
thu thập đến một trang trại nuôi chó, không có gặp phải thây ma, ngược lại là bị
mấy con chó đột biến có siêu
năng lực vừa tỉnh dậy đã dẫn theo mấy con chó khác ngăn cản, những vết thương
này, là đều do chó cắn!"
Vừa nói, cô ấy vừa lộ
ra vẻ mặt không đành lòng nhìn: "Cũng thảm!"
Cô ấy vừa nhắc tới con
chó đột biến, Nhóc Vàng lập tức ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Mặc Sở không biết vì
sao lại cứ muốn cười.
Mặc dù họ rất thảm,
nhưng cô vẫn cảm thấy khá buồn cười khi
nghĩ đến cảnh một người có siêu năng lực bị một đàn chó đuổi và cắn.
Và khoảnh khắc tiếp
theo, cô thấy còn thú vị hơn nữa.
Xuyên qua đám đông người
xem, những người bị thương bên trong không ngừng yêu cầu binh lính tìm người có
siêu năng lực hệ trị liệu, tiếng
la hét lẫn lộn với nhau, đột nhiên một giọng nói khác hét lên và nói một cách
thiếu kiên nhẫn: “Đừng ổn nữa! Điên hết rồi sao! Phòng Văn Tuyết đâu? Tìm Phòng
Văn Tuyết! Cô ấy không phải là có siêu năng lực điều trị sao? Đã đến lúc sử dụng
cô ấy rồi!”
Những người bị thương
im lặng trong giây lát.
Mà Mặc Sở nghe được tiếng
của anh ta, càng vui vẻ.
Cô không biết rõ những
người ở đây tên gì, nhưng Phòng Văn Tuyết thì cô biết, chả phải Phòng Văn tuyết
là cô gái hôm qua khi đi trên đường bọn cô gặp được sao, còn có cả tên đội trưởng
hãm tài của đội cô ấy nữa.
Nói cách khác, đội đó bị một đàn chó đuổi theo và cắn sao?
Mặc Sở nhịn không được,
suýt chút nữa cười thành tiếng.
Ngay sau đó, cô nghe thấy
trong đám người bị thương có người thì thào: "Anh, Phòng Văn Tuyết cô ấy...
tối hôm qua cô ấy đi rồi, cô ấy nói muốn đi, là chính anh đuổi
cô ấy đi..."
Đội trưởng mắng cái gì
đó, sau đó nói: "Vậy thì bắt cô ấy về đi! Cứ nói đội chúng ta còn cần cô ấy, tôi không tin cô ấy dám không quay lại!"
Nụ cười trên mặt Mặc Sở
nhạt đi.
Cô lùi ra khỏi đám
đông, nhìn xung quanh thì thấy Phòng Văn Tuyết đứng cách xa đám đông.
Mặc Sở suy nghĩ một
chút, gọi Lệ Trầm, đi tới đó.
Phòng Văn Tuyết không để
ý bọn họ tới, Mặc Sở vỗ vai cô hỏi: "Em
đã rời đội của em sao?"
Ph ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.