Kỳ thật đêm nay cũng không có chuyện gì xảy ra, hai người
chỉ cùng nhau xem phim, lên kế hoạch đi Nam Thành sẽ chơi những gì, cũng ngầm
hiểu ý nhau nên không hỏi năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Thực ra không phải là không nói được, nhưng có một số việc
cần bình tĩnh để nói ra, có thể sẽ cần thời gian để lắng đọng.
…
Chẳng bao lâu nữa sẽ tới thời gian được nghỉ lễ.
Mẹ của Ôn Nam bận đi làm và sẽ đến Nam Thành muộn hai
ngày, vì vậy Ôn Nam và Cố Quyết bay đến Nam Thành cùng nhau trước.
Từ sân bay Nam Thành đến thị trấn nhỏ nơi bà ngoại sống
còn phải đi đường sắt cao tốc đến thành phố rồi di chuyển bằng ô tô mới đến thị
trấn nhỏ, cả quá trình rất rắc rối.
“Thật ra hiện tại đã tốt hơn nhiều, trước đây không có
đường sắt cao tốc, cả đoạn đường đều đi xe buýt, đường cũng không dễ đi, từ Nam
Thành đi tới cũng phải mất hai ba tiếng đồng hồ...”
Cả đoạn đường Cố Quyết rất ngoan ngoãn, hôm nay anh ăn mặc
cũng rất giản dị. Mặc chiếc áo hoodie màu trắng, màu hơi nhạt, làm nổi bật lên
khuôn mặt thanh tú của anh, nhưng những đường cong vẫn sắc nét.
Có anh đi cùng, hình như cả đoạn đường dễ dàng hơn rất
nhiều, trước đây một mình cô về nhà, cho dù cố ý mang theo ít đồ đạc, một mình
xách hành lý vẫn hơi vất vả.
Nhưng anh lại xách vali lên xuống dễ dàng như xách một
chiếc túi nhựa rỗng, lông mày anh giãn ra, tay còn lại vẫn có thể duỗi ra,
thỉnh thoảng anh còn nhẹ nhàng kéo cô để tránh va chạm vào thân thể của người
xa lạ.
Khi làm động tác này, tay anh đặt sau lưng Ôn Nam, trong
những ngày quen Ôn Nam, anh đã bày tỏ lòng mình nhưng dường như chưa từng có
bất kỳ tiếp xúc thân thể quá mức nào. Nếu muốn truy cứu đến cùng thì cũng chỉ
có lần anh uống say ở buổi tiệc sinh nhật đó thôi.
“Nghĩ gì vậy?” Ở bên tai cô truyền tới giọng nói dịu dàng,
Cố Quyết vừa nói vừa nghiêng đầu, anh chìa tay ra muốn chạm vào Ôn Nam, cô
nghiêng người né sang một bên theo bản năng.
Cô xin thề, bởi vì cô đang bàng hoàng chưa lấy lại tinh
thần, phản ứng theo bản năng, không có bất kỳ sự phản kháng chủ quan nào.
Vì vậy cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh, ngước mắt nhìn Cố
Quyết. Trong mắt anh lướt qua một tia cô đơn không dễ nhận ra, thoáng qua rồi
biến mất, thay vào đó là một nụ cười trong sáng thuần khiết.
“Điện thoại của chị suýt rơi ra ngoài.” Cố Quyết chỉ vào
trong túi cô: “Điện thoại mới đó, phải cẩn thận.”
Ôn Nam cúi đầu nhìn xuống, hóa ra nửa điện thoại của cô đã
lọt ra ngoài, cô vội vàng che lại, cười xấu hổ.
Hành động né tránh vừa rồi của cô có vẻ hơi tự mình đa
tình.
Cô rất tự nhiên giả bộ cầm điện thoại di động, vô tình
vuốt tóc, cố gắng giải thích: “Vừa rồi tôi hơi phân tâm, không phải cố ý.”
“Không phải cố ý cái gì?”
Ôn Nam không biết anh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.