“Tôi muốn hỏi là tại sao cậu gầy đi rồi?"
Tuy Cố Quyết đoán được lời cô muốn hỏi là gì,
nhưng Ôn Nam muốn giở trò xấu, không để anh được như ý mình.
Huống hồ, nhìn anh đúng là gầy đi, đường nét
trên mặt lộ rõ góc cạnh, xương quai xanh nhô ra thành một đường cong sắc nét.
Mới vài ngày thôi mà.
Cố Quyết tựa vào sô pha, hai tay miễn cưỡng
khoanh ở trước ngực, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Ôn Nam, rũ mắt. Xung quanh
có người hút thuốc, nửa mặt của Cố Quyết ẩn sau màn khói, nhìn khá mệt mỏi, còn
đang lẩm nhẩm gì trong miệng, giống như là một con chó lớn giận dỗi với người
khác.
"Còn không phải tại chị à."
"Cậu nói cái gì?"
Anh thì thầm, Ôn Nam quả thật không nghe rõ.
"Tôi nói, tôi đang giảm cân."
"À, ra là vậy."
Con người của Cố Quyết thật kỳ lạ, lần trước
cãi nhau không vui, thế mà gặp lại cũng không có cảm giác quá xấu hổ.
Mọi chuyện đều tự nhiên thoải mái, hai người
ngầm hiểu, không nhắc đến chuyện đêm đó, sợ làm hỏng không khí tốt đẹp này.
"Chị còn chưa trả lời tôi, vì sao không
trả lời tin nhắn?"
Cố Quyết còn chưa quên vấn đề này, tiếp tục
truy hỏi, vẫn nhìn chằm chằm cô, như thể không có được câu trả lời thì sẽ không
bỏ qua.
"Tôi… Tôi quên mất."
Lý do qua loa như vậy, Cố Quyết cũng không nói
gì, gật đầu như có điều suy nghĩ, giọng nói ấm áp lười biếng: "Không quên
tôi là tốt rồi."
Ôn Nam: ?
"Không đến mức đó, tôi cũng không mất trí
nhớ."
Từ sau khi Cố Quyết ngồi bên cạnh Ôn Nam,
không ai dám đến hỏi phương thức liên lạc của Ôn Nam nữa, thực sự không hề khoa
trương, cặp mắt kia của Cố Quyết giống như mắt chim ưng, chỉ cần có người nào
dám nhìn Ôn Nam, anh sẽ dùng ánh mắt cảnh cáo người đó quay trở về.
Một loạt hành động này thần không biết quỷ
không hay, ngay cả Ôn Nam ngồi ở bên cạnh anh cũng không phát hiện ra.
Ôn Nam còn đang lựa lời xem nên nói chuyện với
Cố Quyết như thế nào mới tốt, nhưng cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đúc kết
được ba chữ: Cảm ơn cậu.
"Chị muốn nói gì với tôi à?" Cố
Quyết cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Hôm nay vui vẻ như vậy, đừng nói mấy
lời từ chối tôi."
"Thật khó khăn mới quên được."
Có lẽ anh lại nhớ đến chuyện đau lòng đêm đó,
đáy mắt Cố Quyết xẹt qua một tia đau buồn không dễ phát hiện.
Trông đáng thương đến kỳ lạ.
Ôn Nam cũng không mở miệng nữa.
"Đừng ngồi nữa, chúng ta chơi trò chơi
thôi."
Buổi tiệc sinh nhật đã qua nửa đoạn đầu, hôm
nay Tạ Hạo Thành là nhân vật chính, bắt đầu khuấy động không khí.
Bình thường Ôn Nam rất ít khi tham gia những
trường hợp như vậy, cùng lắm là uống vài ly với bạn bè, cho nên cô không biết
chơi mấy trò chơi mọi người chơi, vẫn luôn thua, nhưng mỗi lần uống rượu đều bị
Cố Quyết ngăn cản.
"Cố Quyết, cậu làm vậy thì còn gì thú vị,
tốt xấu gì cũng để Ôn Nam uống một ly tượng trưng đi."
Có người nói đùa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.