Vào tối thứ bảy, Thời Tây mất một tiếng để nghe Tần Diễm
Kiều kể chuyện về cuộc sống đại học, Thời Tây càng nghe, cô càng trở nên chán
nản.
Tần Diễm Kiều cho biết đại học có ít tiết học hơn và chủ yếu
thời gian dành cho các hoạt động ngoại khóa, cô ấy có thể tay trong tay với bạn
trai đi dạo trong khuôn viên trường mà không có giáo viên giám sát cô.
Hai người bọn họ học cùng lớp với nhau, cùng nhau ra ra vào
vào, thậm chí còn dám hẹn hò và hôn nhau trong rừng cây của trường hay bên hồ nước
nhỏ.
Thời Tây cũng muốn học cùng trường đại học với Khấu Túy,
muốn tay họ trong tay đi dạo trong khuôn viên trường, muốn Khấu Túy cùng cô đến
giảng đường, muốn Khấu Túy hôn môi, mắt và má cô.
Cô hơi ngại hôn môi, nên cứ tạm thời hôn má trước đã... Thời
Tây càng nghĩ càng buồn lòng.
Cho đến nay, dường như Khấu Túy chỉ coi cô là cô em hàng xóm
dễ thương vô địch vũ trụ mà thôi.
Cậu ấy mù sao? Mỗi ngày cô đều vây quanh cậu, mặc váy đỏ,
xức nước hoa giảng bài cho cậu ấy, tại sao cậu ấy không nhìn ra là cô thích cậu
ấy?
Thời Tây càng lẩm bẩm, càng tức giận, cô đã gửi một tin nhắn
WeChat cho Khấu Túy: “Cậu bị mù rồi.”
Khấu Túy bối rối gửi tin nhắn: “?”
Thời Tây không ngờ Khấu Túy sẽ trả lời cô chỉ trong vài
giây, cô còn nghĩ phải tới nửa đêm cậu mới xem tin nhắn.
Trong tích tắc, cô liền lúng túng, nhanh chóng thu hồi lại
tin nhắn.
Một thông báo hiển thị trên hộp thoại trò chuyện tin nhắn đã
được thu hồi.
Khấu Túy: “?”
Thời Tây xấu hổ nói: “Đầu óc tớ vừa mới bị co giật, cậu cũng
thu hồi về đi 0w0”
Khấu Túy rất nghe lời, cũng hủy bỏ dấu chấm hỏi.
Khi Thời Tây nhìn vào dòng tin nhắn duy nhất còn lại, đầu óc
cô giật giật, cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên lại ấn thu hồi.
Chỉ trong một phút, trang trò chuyện WeChat của Thời Tây và
Khấu Túy chỉ còn lại bốn dòng văn bản màu xám nhắc nhở:
“Tây Bảo” đã thu hồi lại một tin nhắn.
“Coco” đã thu hồi lại một tin nhắn.
“Coco” đã thu hồi lại một tin nhắn.
“Tây Bảo” đã thu hồi lại một tin nhắn.
“...” Hình như hơi ngốc ngốc.
Nhưng đột nhiên Thời Tây nghiện thu hồi, gửi “Ca ca” rồi thu
hồi nó.
“Cậu”, thu hồi.
“OK”, thu hồi.
“Xấu xí”, thu hồi.
Hai phút sau, tiếng chuông mà Thời Tây đã điều chỉnh ở mức
âm lượng cao nhất đột nhiên vang lên, khiến đầu Thời Tây giật mình sợ hãi.
Khấu Túy thấp giọng cười nhạt hỏi: “Cậu chê ai xấu?”
Thời Tây cười khan: “Khấu Văn xấu.”
Khấu Túy cười nói: “Tiểu quỷ lừa người.”
Trong ống nghe truyền đến tiếng gió ở bên chỗ Khấu Túy, Thời
Tây tò mò hỏi: “Đã mười một giờ rồi, cậu còn ở bên ngoài sao?”
“Ở trên ban công.” Khấu Túy tựa hồ tâm tình rất tốt, cười
nhạt nói: “Bé xinh đẹp, ra ngoài ngắm sao đi.”(Ứng
dụng TY T)
Ngoài trời lạnh, Thời Tây cuộn chăn, mở cửa ban công đi ra
ngoài.
Đêm khuya lộng gió, nhưng bầu trời đêm vô cùng trong trẻo
đẹp đẽ, những vì sao treo trên màn đêm tỏa sáng rực rỡ.
Mọi thứ đều im lặng, dải ngân hà đầy sao, Thời Tây nhìn lên
ánh sao sáng xa xăm, đột nhiên muốn nói với Khấu Túy: ‘Anh trai ơi, cậu còn đẹp
hơn cả những vì sao cơ.’
Thời Tây đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe thấy giọng điệu
không đứng đắn của Khấu Túy trong điện thoại: “Tớ đột nhiên phát hiện ra.”
Thời Tây có trực giác r� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.