Editor: Hoài Như
Khấu Túy hoàn hồn, khóe miệng hiện lên một nụ
cười bất đắc dĩ, cậu cưng chiều nhìn cô: “Vẫn còn tâm trạng để ba hoa sao?”
Ngoài cô ra còn có ai có thể tự gọi mình là
cục phân chết tiệt chứ, cũng chỉ có cô gái trước mắt này lúc nào cũng có thể
làm cậu cười.
Thời Tây giơ tay không buông: “Không phải bởi
vì có cậu ở đây sao?”
Khấu Túy có thể hiểu được ngụ ý của Thời Tây,
bởi vì có cậu ở bên, cô không còn sợ hãi nữa.
Tiếng "Anh" mà Thời Tây hét lên
trong lớp vẫn còn vang vọng bên tai cậu, rất sợ hãi, cũng tràn ngập sự ỷ lại
vào cậu.
Kể từ lần cậu giúp cô vào năm lớp sáu, cô liền
trở nên rất phụ thuộc vào cậu.
Trước năm lớp sáu, cô đã bám lấy cậu, cậu đi
đâu chơi với bạn cùng lớp, cô cũng muốn đi cùng cậu.
Tất cả những gì cô nghĩ đến là cùng nhau chơi
vui vẻ, cô cũng chẳng có mục đích gì khác để tìm cậu.
Sau đó, Thời Tây tin tưởng và dựa dẫm vào cậu
nhiều hơn, khi cô gặp rắc rối hay chuyện không vui, cô đều sẽ gửi tin nhắn cho
cậu.
Cô là con một, hình như sau lần đó, cô coi cậu
như anh trai của mình.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn cảm thấy rằng Thời
Tây rất hay coi cậu như một người anh trai thân thiết nhất.(Ứng dụng TY T)
Cậu cho cô cảm giác an toàn, chỉ cần cậu ở
đây, cô sẽ cảm thấy yên tâm, thậm chí cô không sợ mình sẽ đùa quá trớn, bởi vì
cô biết cậu sẽ không tức giận.
Không chỉ cậu biết điều này mà cha mẹ của hai
gia đình cũng biết, còn có một khoảng thời gian Khấu Văn thậm chí còn tức giận
vì Thời Tây đến Khấu gia, liên tục than thở rằng Thời Tây đến để cướp anh trai
mình.
Bây giờ, Khấu Túy nghĩ, điều Thời Tây muốn
chắc vẫn là cảm giác an toàn mà một người anh trai có thể mang lại cho cô.
Dường như chỉ khi nghĩ theo hướng này, Khấu
Túy mới có thể thẳng thắn ôm Thời Tây.
Khấu Túy cười khẽ tiến lên phía trước, dùng
tay phải ấn sau gáy Thời Tây, ôm cô vào trong ngực cậu: “Anh trai vẫn luôn ở
đây, Tây Bảo đừng sợ nữa.”
Thời Tây nặng hơn bốn mươi cân, rất nhẹ,
khoảnh khắc bàn tay của Khấu Túy chạm vào sau đầu cô, cô liền mất đi sức lực
chống cự.
Ngoan ngoãn đến bên cậu, mở đôi bàn tay đang
co rút trong bộ đồng phục học sinh, cuối cùng cô cũng có cơ hội giấu cậu mấy
tâm tư nhỏ nhoi của mình, công khai ném mình vào vòng tay cậu.
Nhưng khi Khấu Túy và Thời Tây còn cách nhau
nửa mét, Thái Nguyên đã đẩy cửa vào, nghiêm túc ngăn cấm tình yêu chích bông
này: “Hai đứa đừng có mà chuyển chủ đề, Khấu Túy tới đây đọc lại sự khác nhau
giữa quy tắc bàn tay trái và bàn tay phải cho tôi.”
“...”
Thời Tây và Khấu Túy ở lại văn phòng của Thái
Nguyên cho đến khi kết thúc tiết bốn của buổi sáng, họ ngồi nghe Thái Nguyên và
mẹ của Lương Duệ gọi điện thương lượng về việc chuyển lớp.
Thái Nguyên không đề cập đến Thời Tây trong
cuộc trò chuyện mà tự gánh lấy mọi vấn đề, phân tích rằng Lương Duệ không phù
hợp với lớp học lại của thầy ấy.
Mẹ của Lương Duệ có vẻ không đồng ý nên Thái
Nguyên đã hỏi số điện thoại của bố Lương Duệ, định liên lạc với bố của Lương
Duệ.
Trên thực tế, việc chuyển lớp Lương Duệ không
phải là chuyện đơn giản.
Từ góc nhìn của Thái Nguyên, trước hết, Lương
Duệ vẫn chưa làm gì sai, vì vậy thầy không thể trực tiếp đuổi Lương Duệ đi.
Là người cha thứ hai, là người “không bao giờ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.