Editor: Mina Nguyễn

Trong giờ học, mỗi khi có tình huống nhỏ nào đó xảy ra thì học sinh đều sẽ hướng về nơi phát ra âm thanh để xem náo nhiệt.

Các học sinh sôi nổi hóng hớt, thảo luận xôn xao với những bàn xung quanh mình.

Khấu Túy đột nhiên thốt ra câu này khiến cho cả lớp lập tức không còn yên tĩnh nữa, bắt đầu cười đùa hoặc trò chuyện rôm rả.

Giáo viên tiếng Anh thì cau mày khó chịu khi việc giảng dạy của mình bị gián đoạn.

Thái Nguyên lấy điện thoại của Thời Tây, đập mạnh xuống bàn cô ‘bang bang’ rồi hét: "Im lặng ngay, Khấu Túy, đến văn phòng của tôi sau giờ học! Những người còn lại học hành nghiêm túc cho tôi!"

Thời Tây không biết tại sao Khấu Túy lại cáo trạng mình nhưng dù sao trước giờ Khấu Túy vẫn luôn rất phiền phức, vì vậy cô bực tức quay lại lườm cậu một cái.

Khấu Túy vẫn duy trì tư thế lười biếng ngoan ngoãn, hai tay chống cằm, cười nhẹ nháy mắt với cô: "Nhìn bảng kìa, quay đầu lại đi."

"..."

Thật sự rất khó chịu.

Điện thoại di động của Thời Tây đã bị tịch thu, vì vậy cô phải đến văn phòng giáo viên để nhận lỗi càng sớm càng tốt.

Hơn nữa, cô phải đi nhận lỗi trước Khấu Túy, nếu không Thái Nguyên đã mắng Khấu Túy xong cô mà đến sau thì chỉ có nước bị mắng ác liệt hơn.

Ngay khi chuông kết thúc giờ học tiếng Anh vang lên, Thời Tây lao nhanh ra ngoài.

Lúc chạy ra đến hành lang, có một người từ lớp bên cạnh đi ra, đúng lúc cô chỉ lo nhìn về phía trước không dừng kịp, hai người tình cờ va vào nhau.

Thời Tây đập đầu vào vai người này, ôm trán ngước lên nhìn, nam sinh bị cô đâm vào vẻ mặt nhìn vô cùng u ám.

Thời Tây sợ đến mức rụt đầu lại: "Thực xin lỗi bạn học, cậu không sao chứ?"

Nam sinh lạnh nhạt nhìn cô một cái, đút hai tay vào túi quần, xoay người rời đi, không nói một lời.

Thời Tây chớp chớp mắt nghĩ – là một chàng trai có tính cách lạnh lùng.

Thời Tây chạy một mạch đến trước cửa phòng làm việc của Thái Nguyên, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, ngoan ngoãn đẩy cửa đi vào: "Thầy ơi, em sai rồi."

Thái Nguyên đang nhấp chuột máy tính chỉ liếc nhìn cô với vẻ mặt không quan tâm.

Thời Tây cảm thấy lo lắng, khi bước đến gần, cô nhìn thấy điện thoại di động của mình trên bàn giáo viên, lập tức nhướng mày hứa hẹn: "Thưa thầy, em sẽ không bao giờ sử dụng điện thoại di động trong lớp nữa."

Thái Nguyên thả mạnh con chuột xuống phát ra một tiếng 'bang': "Thời Tây, em có biết rằng em là thủ khoa không!"

Thời Tây bị dọa toàn thân run rẩy: "...Em biết ạ."

"Tôi nhận dạy thủ khoa, em có biết tôi áp lực như thế nào không?"

Thái Nguyên tức giận đến giọng cũng cao lên, sắc bén như muốn chọc thủng mái nhà: "Năm sau nếu mà em không thi được hạng nhất thì biết tính sao bây giờ!"

Thời Tây run rẩy muốn nói rằng cô sẽ không làm trễ nải việc học của mình,  giọng nói của Thái Nguyên đã tăng lên tới quãng tám: "Em muốn chọc tôi tức điên luôn có phải không!"

Thời Tây cảm thấy giáo viên chủ nhiệm giống như mẹ của cô trước kia vậy, chuyện bé xé ra to.

Cô chỉ vừa gửi hai tin nhắn WeChat trong tiết tiếng Anh hôm nay thôi mà, tiếng Anh của cô rất tốt, từ khi còn nhỏ Thời Tây đã có một giáo viên người nước ngoài đến nhà luyện nói tiếng Anh cho cô. Vì vậy cũng không đến nỗi dùng điện thoại một chút để chọc tức thầy điên lên đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play