Sau hai tiết tự học buổi tối, học sinh học ngoại trú chuẩn
bị tan học. Giang Tiêu cầm bài tập vẫn chưa làm xong của hôm nay nhét vào trong
cặp sách thì nghe thấy Lý Bác Văn hỏi: "Đi quán nét không mày?"
"Không đi đâu, ông tao đang ở trong bệnh viện nên tao
phải đến thăm ông." Giang Tiêu nói.
"Hả?" Lý Bác Văn thúc mạnh anh một cái: "Ông
tụi mình ở trong bệnh viện mà mày không nói với tao một tiếng, mày có còn là
anh em tao không đấy!?"
Từ tiểu học lên cấp ba anh với Lý Bác Văn đều là bạn cùng
lớp, chơi với nhau từ bé đến lớn kỳ nghỉ hè có không ít lần cùng về quê với anh
nên Giang Học Lâm cũng rất thích cậu ta.
"Tại tao bận quá nên quên mất ấy mà." Giang Tiêu
xách cặp sách lên: "Cùng đi không?"
"Phải đi chứ." Lý Bác Văn cất sách vở vào trong
cặp sách: "Đi đi đi, rốt cuộc là ông nội bị làm sao, có nghiêm trọng lắm
không?"
"Ông bị ngã, lớn tuổi rồi nên xương cốt giòn……:
"Giang Tiêu quay đầu nhìn Phó Thanh Chu phía sau nhưng đến cái bóng cũng
chẳng thấy đâu.
Đi trước rồi à?
Phó Thanh Chu đặt cơm tối mua đến đặt trên bàn quán nét rồi
nhìn Phó Trí đang xem phim hoạt hình nói: "Ăn chậm thôi."
Phó Trí cầm cái đùi gà siêu bự lên: "Anh cũng ăn đi
ạ."
"Anh ăn ở trường rồi." Phó Thanh Chu mở máy tính
lên: "Đừng chạy linh tinh đi đâu nhá, ăn xong anh đưa em về ngủ."
"Vâng." Phó Trí ngồi trên ghế đung đưa đôi chân
ngắn ngủn nhai thịt, nó xem phim hoạt hình một cách rất say mê.
Phó Thanh Chu đăng nhập vào QQ* đúng là có thêm một vài tin
nhắn mới.
*Tencent
QQ, còn được gọi là QQ, là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông
tin web được phát triển bởi công ty công nghệ Trung Quốc Tencent. Thường phản hồi lại: [Xin lỗi, mở cuộc họp suốt nên tôi vừa
mới thấy tin nhắn.]
Thường phản hồi lại: [Chương trình chạy rất tốt.]
Thường phản hồi lại: [Cậu thật sự không cân nhắc đến đề nghị
trước kia sao?]
Lúc Phó Thanh Chu lên cấp hai đã tiếp xúc với máy tính và vì
cảm thấy có hứng thú nên đã tự học. Vài năm sau đó quen biết được với Thường Tử
Kì trên một trang wed diễn đàn, hắn cũng thông qua đối phương nhận một số công
việc riêng, sau này vì xảy ra tai nạn xe nên hắn nghỉ học hai năm rồi đến lúc
lên đại học đã liên lạc lại với nhau rồi đến thẳng công ty Thường Tử Kì làm
việc.
Mấy năm sau hắn tự mình ra ngoài lập nghiệp riêng Thường Tử
Kì đã giúp đỡ hắn không ít, cũng coi như là một đối tác làm ăn.
Hắn chưa từng nói tuổi tác của mình cho Thường Tử Kì nên lúc
lên năm nhất cấp ba Thường Tử Kì vẫn luôn muốn chiêu gọi hắn.
Phó Thanh Chu nhìn Phó Trí vẫn còn đang gặm đùi gà một cái
rồi bắt đầu trả lời tin nhắn của đối phương
Phó Thanh Chu: [Tôi đang đi học.]
Thường phản hồi lại: [Cậu vẫn chưa đi làm á?]
Thường phản hồi lại: [Học đại học nào thế?]
Phó Thanh Chu: [Cấp ba.]
Thường phản hồi lại chính mình: [Đừng đùa chứ.]
Phó Thanh Chu: [Lớp 11 trường trung học phổ thông Vu Thành
số 7.]
Khung tin nhắn của đối phương im lặng rất lâu.
Thường phản hồi lại: [Thì đúng thật là có thể nhận ra được,
ngày nay có rất ít ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).