Buổi sáng của lớp mười một sẽ có nhiều hơn lớp mười hai mươi
lăm phút tự học để bọn họ chuẩn bị cho bữa sáng. Rất nhiều học sinh không nhịn
đói được vào giờ này và sẽ ăn vào giữa giờ… ví dụ như bạn học sinh Lý Bác Văn
đây.
Giang Tiêu thấy Phó Thanh Chu đang ra khỏi lớp bằng cửa sau
thì vội vàng chớp lấy cơ hội này rồi đi theo. Lý Bác Văn nhét bánh mì vào miệng
sau đó gọi anh: "Giang Tiêu, mày đi đâu đấy?"
"Đi vệ sinh!" Giang Tiêu cũng không quay đầu lại
mà chỉ xua tay và đương nhiên là Lý Bác Văn không thể theo kịp.
Anh cứ một trước một sau đi theo Phó Thanh Chu vào nhà vệ
sinh và ngay sau đó anh lập tức cảm thấy hối hận. Học sinh ở trong nhà vệ sinh
quá nhiều, hơn nữa đây thật sự không phải là nơi hoàn hảo để nói chuyện kết
bạn.
"Phó Thanh Chu." Giang Tiêu đã soạn sẵn một đoạn
văn mẫu trong đầu rồi mới dám đến bên cạnh Phó Thanh Chu sau đó nghiêng đầu
nhìn về phía hắn, bởi vì hồi hộp nên giọng nói có hơi trầm xuống. Anh lơ đãng
liếc xuống một cái, lời định nói ra bỗng chạy ngược lại trong nháy mắt:
"Tôi… Ôi chết tiệt."
Anh đột nhiên mở to hai mắt, vì không nhịn được nên phải giả
vờ như bản thân chưa từng nhìn thấy gì, ngay cả trong lòng cũng đang gào thét
từng tiếng.
Sự kinh ngạc xen lẫn chút khó chịu thuộc về bản năng của đàn
ông bỗng bộc phát… nhưng cái vốn liếng của Phó Thanh Chu thực sự có thể so sánh
với anh.
Phó Thanh Chu bị ánh mắt trắng trợn quá mức của anh nhìn đến
tê dại cả da đầu, hắn nhanh chóng kéo khóa quần rồi đi tới trước bồn để rửa
tay.
Bồn rửa tay khác cũng đã có người nên Giang Tiêu không chen
chúc cùng hắn ở phía trước bồn rửa tay nữa mà chỉ cười thật tươi với người ở
trong gương: "Ngày hôm qua ở phòng hát kia tôi không nhận ra cậu nên mới
đánh cậu như vậy, xin lỗi cậu nhé."
Phó Thanh Chu nhìn chằm chằm vào người tóc xoăn phản chiếu ở
trong gương, hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi: "Cậu biết tôi à?"
Nếu hắn có thể sống lại thì nói không chừng Giang Tiêu cũng
có thể…
"Lúc trước trong ngõ ở thôn Mạnh cậu đã đánh nhau với
tên tóc đỏ xong bị ngất nên tôi đưa cậu đến bệnh viện." Giang Tiêu dừng
lại một chút: "Cậu quên rồi à?"
Phó Thanh Chu không thể nói rõ là hắn đang thất vọng hay
tiếc nuối, hắn quay đầu nhìn anh rồi chỉ vào đầu mình: "Do di chứng chấn
động não nên tạm thời tôi không nhớ ra."
Việc Giang Tiêu chen chúc với hắn ở trước bồn rửa tay khiến
hai người kề sát vào nhau. Phó Thanh Chu quay đầu lại như vậy nên khuôn mặt
tuấn tú trong gương của hắn bỗng phóng đại ngay trước mắt anh làm trái tim anh
đập thình thịch trong vui sướng, một lúc lâu sau anh mới ngẩn ngơ nói: "À,
à."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).