Tình huống của mèo báo
yêu dường như không tốt như trong tưởng tượng.
Nó vẫn
cắn lồng, mài lan can, và dường như cần rất nhiều thời gian dài
để dạy bảo.
Thường Càn tạm
thời gánh vác trách nhiệm dạy dỗ nó.
Rắn nhỏ ngồi trên
một tấm thảm mềm bên cạnh lan can, trong tay cầm một cây gậy mèo tự chế, được
làm bằng khăn, thêm hai lớp bùa bảo vệ để tránh bị mèo cắn nát.
Cậu tùy ý lắc
lắc gậy mèo trong tay, nhìn ánh mắt con mèo không ngừng lắc lư theo thứ
trong tay cậu. Thường Càn dùng một đầu mềm gãi mũi Tiểu Lạc một cái, thấy
cái đuôi tráng kiện đầy bông của mèo báo căng thẳng, che mặt hắt hơi.
... Tại sao lại
che mặt? Thường Càn một tay chống hai má nhìn nó.
Tính hung dữ và công
kích của đối phương đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng bởi vì lồng sắt đặt ở
dưới mí mắt Giang Chiết Liễu, cho nên gián tiếp cản trở chuyện “nhân sinh
đại sự” của Văn Nhân Dạ, cho nên tiểu thúc thúc của cậu có vẻ rất không
thích tiểu yêu này.
Chính xác mà
nói, tiểu yêu nào gần gũi với ca ca thì hắn đều không thích.
Chóp mũi Tiểu
Lạc đỏ au, trên gương mặt có một chút hoa văn, giống như một con báo con.
Nó bị Thường Càn chọc đến không thoải mái, đảo mắt mèo,
lại nhìn về phía Giang Chiết Liễu, bắt đầu cào lồng.
Không thể di chuyển.
Con mèo bắt đầu nghiến răng, răng mài trên lồng sắt kêu cót két.
Giang Chiết Liễu bị hấp
dẫn sự chú ý, y ngước mắt nhìn nó một cái, thấy mắt mèo trông mong nhìn
qua, nó dùng đầu lưỡi nhỏ gai ngược liếm miệng, ánh mắt trong mong
nhìn y.
Thường Càn
nói: “Chỉ sợ hắn lại cắn huynh.”
Gian ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.