Tử Yên đề phòng nhìn quanh, lí trí mách bảo cô nên chạy thật nhanh rời khỏi nơi này, đừng quay đầu nhìn lại. Nhưng trực giác lại muốn cô bình tĩnh thăm dò tình huống trước mắt, cứ như thế giằng co tầm ba phút, khẽ giật tai, cô quay ngoắc về phía bên trái, chầm chậm tiến lại gần.
Cảm nhận được cô tiếp cận, từ trong bụi cây, một tiếng gầm uy mãnh vang lên. Là hổ, không, không đúng, cảm giác này rất lạ, nó hơn hẳn những con hổ thông thường cô từng thấy. Đứng yên tại chỗ, không lùi cũng chẳng tiến, Tử Yên cảm giác được con hổ này không có ý muốn làm tổn hại cô, đây có lẽ là linh cảm của những sinh vật từng chung một mái nhà.
Giơ hai tay lên đầu, cô an ủi "Tao không có ý xấu, chỉ vô tình hái thuốc rồi lạc vào nơi này."
Bởi vì không chắc được nó có hiểu tiếng người không nên trong lúc nói chuyện, cô nhịn đau xuất ra một ít tinh thần lực tích góp mấy năm trời, bày tỏ thái độ thiện ý của mình. Không phải cô lỗ mãng, nhưng gần đây thế giới này có nhiều biến động, trực giác của một đứa con về mẹ mình là chuẩn nhất, Tử Yên cảm thấy mẹ thiên nhiên đang trong một thời kì tiến hóa nào đó, và sinh vật cô chạm trán hôm nay có thể là cá thể đánh dấu sự phát triển bước đầu của mẹ.
Có lẽ cảm nhận được thái độ của cô, con hổ trong bóng tối im lặng một lúc rồi hừ một tiếng, không còn thái độ ác liệt mà chỉ còn sự khó chịu khi lãnh địa bị xâm phạm.
"Thế tao đi nhé?" thấy nó dịu lại, cô nhẹ nhàng nói.
Con hổ không phát ra tiếng động nào nữa, im lìm như thể nó đã bỏ đi trước cả cô. Nhưng cô biết nó không bỏ đi, chỉ là đang núp một góc quan sát. Đi được vài bước, cô do dự cắn môi, mảnh rừng này nói rộng không rộng nhưng cũng chẳng bé là bao, cô muốn làm quen với sinh vật thứ nhất này, nếu không nhìn thấy nó trông như thế nào thì lần sau khó mà kiếm được.
"Tao...cái đó, ừm" do dự không biết mở lời thế nào, chưa kể cô và nó không thân thì bỗng dưng tiếp cận cá thể khác một cách xồ xã thế này đúng là bất lịch sự.
Dược sư đại nhân từng dạy cô rằng, trong hình thái bản thể được tuân theo sở dục, nhưng nếu đã ở hình dạng con người thì phải biết giữ lễ nghĩa, không được tùy ý làm bậy. Hơn nữa mấy năm nay cô dần dung hợp với kí ức và bản năng của cơ thể này nên có một số khía cạnh đã vô thức biến đổi so với trước.
Mong muốn của cô quá mạnh, dẫn đến tinh thần lực của cô cũng biến đổi theo, muốn xem thử quá, muốn xem, muốn xem, muốn xem.
So với cô hay nguyên chủ thì bản thể tinh thần của tulip trực tiếp hơn nhiều, có lẽ nó quá phiền nên con hổ nãy giờ im lặng lại gầm lên một tiếng bực mình, kèm theo là tiếng lá cây loạt xoạt. Tim cô đập nhanh dần, hồi hộp chờ xem.
Từ sau những phiến lá, thân hình săn chắc hiện ra, đôi mắt màu vàng sáng bóng, sâu trong đồng tử dựng ngược là bản năng khát máu, hung tàn, là dã tính khiến người khác không dám nhìn thẳng. Điều kì lạ là cái đuôi đang lắt lư nhàn nhã của nó, không phải là cái đuôi với lớp lông sát da thông thường mà là một cái đuôi bọc bởi gai thép, chỉ nhìn cũng cảm nhận được sức mạnh căng tràn trong đó.
Trong nháy mắt, cô như đã bật mở một công tắc quái dị, vẻ ngoài cool ngầu, phong cách bễ nghễ, sức mạnh căng tràn nhưng lại có lớp lông bụng mềm mại. Cái này cũng quá đáng yêu rồi.
Bỗng trong đầu cô có một dòng suy nghĩ chạy qua, hay là, bắt về nuôi đi? Có lẽ quá kích động, cô vô thức bật thốt ra khỏi miệng.
Ảo não thầm nghĩ sao bản thân có thể ngày càng vô phép và kích động như vậy, thì cô thấy con hổ nãy giờ vẫn nâng cao đầu liếc nhìn cô bằng khóe mắt đã đi đến trước mặt, lướt ngang qua, được một lúc thấy cô vẫn đứng im liền bất mãn gầm lên một tiếng với cô.
Đây là, muốn cô đi trước dẫn đường về nhà hả?
Nhìn cô vẫn đứng ngơ ra đó, con hổ phía trước hung hăng nhếch miệng để lộ hàm răng sắc bén.
Con người này thật ngu ngốc, cung thỉnh ta về nhưng lại cứ ngơ ra đấy không chịu dẫn đường, ngu chết đi được. Nếu không phải ta nể tình dao động tinh thần của cô ta chân thành thì còn lâu mới chấp nhận, ừm, đúng là vậy, hổ ta nghĩ.
Khi nãy đang nằm nghỉ ngơi phía sau đám cây thì nó phát hiện một cỗ khí tức rất thoải mái đang tiến đến gần, thật không rõ thế nào, nhưng giống cái loài người này thật sự rất thơm, còn có cảm giác thân quen dễ chịu.
Tất nhiên, dễ chịu là dễ chịu nhưng cô ta dám đi vào lãnh địa của nó thì đúng là đáng giận, thế là nó âm thầm tạo áp lực muốn hù dọa loài người này rời khỏi đây. Chỉ là không ngờ loài người này cũng biết phát ra tinh thần lực giống nó, ừm, thơm thơm, mềm mềm và thoải mái, nó đặc biệt hài lòng để thứ này bao bọc xung quanh mình, chỉ là có hơi ồn ào.
Thôi, hiếm lắm mới tìm được món đồ chơi thoải mái như vậy, cứ chơi đùa với nó trước đã, rồi xử lí sau. Ngẩng cao đầu, nó thầm quyết định.
Đi đến bìa rừng, cô mới chợt lấy lại tinh thần. Không đúng nha, thím Tần còn ở ngoài chờ cô, bây giờ mà dẫn theo con hổ này ra thì thím ấy chắc ngất mất.
"Hổ ơi, hay em ở đây chờ chị lát được không, chị sẽ quay lại ngay" cô vội ngồi xổm xuống thương lượng với con hổ theo sau mình từ nãy đến giờ.
Được rồi, tình bạn giữa những sinh vật chung mái nhà cứ tùy tiện mà có như vậy đấy, quen nhau chưa đến một tiếng mà cả cô và con hổ đều dỡ bỏ hết phòng bị, xem đối phương như người dưới trướng mình mà tin tưởng. Không hề sợ bị đối phương đả thương một chút nào.
Thấy nó híp đôi mắt vàng đầy bất mãn, cô giải thích "Ở ngoài đấy có người đang đợi tao, thím ấy tốt với tao lắm, nhưng có hơi nhát gan, tao đi về với thím ấy trước rồi quay lại đón mày, được không?"
Sau khi thấy nó dừng chân ngồi xuống, cô thở phào một hơi rồi vội chạy ra gặp thím Tần, phải nhanh chóng giải quyết xong rồi đón tổ tông này về mới được. Chỉ mới tiếp xúc nhưng cô cũng coi như đã nhìn ra được vật nhỏ này cực kì nóng tính, lại còn kiêu ngạo, tuyệt đối là một tổ tông khó dỗ dành.
Thêm một thành viên mới như vậy, có hơi vội nhưng không hối hận, xem ra sau này trong nhà sẽ rất náo nhiệt cho xem, lắc đầu, cô bật cười nghĩ.