Sau hai tiếng nghỉ
trưa, Tiếu Lê kéo mạnh tay của Diệp Tri Manh rồi dẫn cô tới một khách sạn năm
sao ở cách trường bốn ga tàu điện ngầm. Gia đình của cậu có cổ phần ở khách sạn
này. Quán cà phê ở tầng 49 có cơm trưa tự phục vụ. Tuy các món ăn ở mức trung
bình không có gì đặc sắc lắm nhưng chất lượng của bánh ngọt và đồ uống lại rất
tốt... Người ta nói những lúc con gái buồn thường rất hay ăn đồ ngọt vì chúng
sẽ giúp cho tâm trạng của họ trở nên tốt hơn.
Tuy ăn đồ ngọt không
giúp tâm trạng của Diệp Tri Manh tốt hơn nhưng Tiếu Lê lại có thể chọc cho cô
bật cười. Kể từ khi cô biết cha mình đang yêu đương thì đây là lần đầu tiên cô
có thể cười một cách thoải mái như vậy. Ấn tượng của cô đối với Tiếu Lê đã tốt
hơn rất nhiều, thái độ của cô cũng tốt hơn.
Hồi chưa quen biết
nhau, những lúc nhìn Tiếu Lê từ xa, cô luôn cảm thấy mỗi lần Tiếu Lê ở chung
với ai cũng tỏ ra thờ ơ, lúc nào cũng lạnh lùng và ngông cuồng, ngổ ngáo, do đó
cô có bao giờ nghĩ rằng con người thật của cậu lại là một người không biết xấu
hổ đâu chứ.
Bảng điểm được công bố
vào buổi tối, trong số 982 học sinh đang học lớp chín thì Diệp Tri Manh là
người thứ 671 vượt qua kỳ thi, so với kỳ thi cuối kỳ trước khi nghỉ đông thì đã
tăng lên 96 hạng. Cô là sinh viên nghệ thuật nên số điểm của bài thi văn hóa
này đã quá dư dả để cô có thể vào học tại một ngôi trường nổi tiếng rồi. Lý
Kiến Vi đứng thứ 87, thành tích rất ổn định để có thể thi vào một trường trong
dự án 985(1).
Có thành tích của một người còn ổn định hơn cả cậu ấy, đó chính là Tiếu Lê, người
đứng hạng 963 toàn khóa và còn là người xếp chót trong lớp.(Abilene x T Y T)
(1)985:
là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng
Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào
ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung
Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
Tiết đầu tiên vào buổi
tối của lớp chín là môn ngữ văn, sau khi giải đề xong thì vẫn còn năm phút nữa
mới tới giờ ra chơi, giáo viên dạy môn ngữ văn là Đàm Tình nhìn vào Tiếu Lê
cười trừ rồi trêu chọc cậu: “Tiếu Lê à, em thật sự đã làm cho cô nở mày nở mặt
rồi, làm bài kiểm tra ngữ văn lúc nào cũng đứng nhất từ dưới đếm lên, ít hơn
bạn áp chót tận 16 điểm. Cả bài kiểm tra ngữ văn chỉ làm được 39 điểm, còn khó
hơn việc làm một bài kiểm tra được 139 điểm nữa."
Tiếu Lê đang ngủ gục thì
bị Lý Kiến Vi ngồi chung bàn đá cho tỉnh ngủ, sau đó cậu đứng thẳng dậy lúng
túng nhìn Đàm Tình.
Đàm Tình chuyển sang
chỉ trích những thiếu sót lớn trong bài viết của Lý Kiến Vi: “Tổng điểm môn ngữ
văn của em bị kéo xuống là do ngày nào em cũng chơi chung với Tiếu Lê hết đấy.”
Lý Kiến Vi: “...”
Tiếu Lê ngáp một hơi: “Cô Đàm, cô đánh giá em cao quá rồi đó.”
“Em đứng dậy đọc bài
làm văn mà em đã viết cho mọi người nghe đi. Viết như vậy là đủ rồi sao? Sẽ được mười điểm hay sao? Không cảm thấy có
lỗi với giấy bút hay sao hả? Trong lớp có vài bạn đang cảm thấy không vui vì
thi rớt, giờ em đọc nó cho mấy bạn vui lên đi.” Đàm Tình biết rằng gia đình của
Tiếu Lê nhìn chung thì cũng thuộc dạng giàu có, cho dù bài kiểm tra được mấy
điểm thì sau này cũng không chết đói được nên cô cũng không cần lo lắng cho cậu
ấm này, nói xong rồi cô cũng không kìm lòng được mà bật cười.
Tiếu Lê không còn cách
nào khác ngoài việc cầm lấy bài kiểm tra rồi đứng dậy. Vì không được phép nộp
bài sớm nên cậu đã viết qua loa bậy bạ vào bài thi để giết thời gian. Lời mở
đầu không đầu không đuôi mà được mười điểm là cao nhất rồi.
Lúc đọc tới đoạn thứ
hai đã có một số bạn nhỏ giọng cười, khi đọc tới ‘Con rùa già nói với đám trẻ
rằng mấy đứa tụi bây muốn thông minh hay không thông minh, muốn có năng lực hay
là không có năng lực...’, cả lớp đã im lặng trong vài giây rồi tất cả phá lên
cười, tiếng cười át luôn cả tiếng chuông ra chơi.
Đàm Tình đứng hình một
lúc rồi vỗ mạnh xuống bàn giáo viên: “Im lặng, có gì mà cười lắm thế hả?”
‘Muốn thông minh hay
không thông minh, muốn có năng lực hay không có năng lực’ là câu nói Diệp Lỗi
thường dùng để dạy bảo Tiếu Lê. Đó còn là câu nói cửa miệng ‘đẳng cấp’ của
Vương Dương và mấy bạn học sinh kém khác. Tất nhiên là sẽ không có ai nói cho
Đàm Tình biết việc này mà bọn họ chỉ đang cười việc Tiếu Lê chửi giáo viên chủ
nhiệm là ‘con rùa già’.
Sau khi tan học, Đàm
Tình yêu cầu Lý Kiến Vi đi theo cô tới văn phòng nhằm tận dụng ba tháng cuối để
giúp điểm môn ngữ văn của cậu tăng lên. Vương Dương tận dụng thời cơ ngồi lên
ghế của Lý Kiến Vi, cầm bài thi của Tiếu Lê lên vừa đọc vừa nói: “Hồi nãy lớp
mình cười rất to, nếu như Đàm Tình nói với Diệp Lỗi rồi ông ấy biết cậu chửi
ổng thì thể nào ổng cũng sẽ lấy tay xé
xác cậu ra cho xem.”
Tiếu Lê cảm thấy hơi
khó chịu nên giật lại bài thi rồi xé nát nó ra, vò lại thành một cục sau đó ném
vào trong thùng rác. Xong ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).