Lý
Kiến Vi mất tập trung một giây rồi rời mắt đi, khẽ cười nói: “Cậu nghĩ nhiều
rồi.”
….Cô
nào có nghĩ nhiều. Rõ ràng lúc nãy rất chán ghét bộ dạng của cô cơ mà. Giống
hệt như lúc cô đi theo cậu ta vào ngõ nhỏ.
“Vậy
tại sao cậu lại….”
Diệp
Tri Manh vừa định mở miệng thì Lý Kiến Vi đã xé túi bánh soda rong biển mà cô
vừa cầm. Bước hai ba bước tới rồi nhét một miếng vào miệng cô.
Thấy
vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đang ngậm bánh quy của Diệp Tri Manh nhìn mình, Lý
Kiến Vi cười: “Gặp phải chút chuyện, không liên quan đến cậu.”
Diệp
Tri Manh giật mình. Sau đó mới nhận ra rằng cậu ta đang giải thích tại sao vừa
rồi lại thiếu kiên nhẫn.
Nhớ
lại Lý Kiến Vi từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh đáng thương. Cha không thương, mẹ
không yêu, bà ngoại bất công, em họ bạch
nhãn lang1. Diệp Tri Manh cảm thấy mình không nên so đo với cậu.
Tình trạng nhà cậu ấy phức tạp như vậy, rất dễ gặp phải chuyện không vui đúng
không?
(1) Bạch nhãn lang: chỉ
người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt
trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có
tính người. Diệp
Tri Manh cắn một miếng bánh quy, oang oang
nói: “Mẹ tôi nói, khi gặp phải những chuyện không thể thay đổi được thì buồn bã
hay than vãn cũng vô ích. Chỉ có thể điều chỉnh bản thân và cố gắng thích nghi.
Lúc kiểm tra ra thì bệnh của bà ấy đã ở
giai đoạn cuối rồi. Nhưng mà bà không hề than vãn, cũng không oán hận mà ngược
lại còn đi an ủi ông bà ngoại. Tuy rằng không biết cậu gặp ph� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).