《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm
Sao Đây?- Calantha TYT》
Có nhiều người đạt giải hơn Tống Ỷ Thi tưởng
tượng. Sau khi trao thưởng kết thúc, họ ngồi cùng nhau trong phòng tiệc của
khách sạn, khiến căn phòng nhỏ bé đầy ắp người, Tống Ỷ Thi nhìn xung quanh, cô
nhớ hết tên nhưng không nhớ mặt.
Nhưng mọi người đều nhớ rõ Tống Ỷ Thi.
Bữa tiệc sau lễ trao giải được tổ chức theo kiểu
buffet, mọi người cầm đĩa, lấy đồ ăn tùy thích, ngồi tùy thích.
Tống Ỷ Thi thích thú cầm đĩa chạy từ phía đông
đến phía tây. Như vậy Thẩm Diệu Chu sẽ không thể đuổi kịp cô!
Tống Ỷ Thi gắp đầy đồ ăn trên đĩa.
Còn Thẩm Diệu Chu như không hề thèm ăn, anh lấy
một ít thức ăn, ngồi xuống. Thấy anh đã ngồi, Tống Ỷ Thi mới tìm một góc ngồi
xuống.
Nhưng cô vừa ngồi xuống, đã có người cầm đĩa
vây lấy cô, ép cô vào một góc.
Tống Ỷ Thi cắn nĩa, ngơ ngác nhìn lên. truyện
được dịch bởi app t y t
“Ngại quá.” Người lên tiếng là một cô gái có
mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trông trắng trẻo gầy gò, đeo một cặp kính gọng đen.
Cô ấy bưng đĩa ăn tối ngồi ngay đối diện với Tống Ỷ Thi, vươn cổ, thì thầm:
"Tôi tên An Đồng, học trường trung học Tĩnh Thuỷ 3. Lúc chụp ảnh kỉ niệm
trên bục nhận giải, tôi đứng trước mặt cậu. Tôi không hỏi gì khác, tôi chỉ muốn,
cậu có ảnh có chữ ký của Sở Nghệ Niên không? Tôi có thể mua bằng tiền. Hoặc
trao đổi đồ với cậu. Ghi chú Orsay* có được không?"
*Viện Bảo tàng Orsay là một viện bảo tàng nghệ
thuật nằm ở Quận 7, thành phố Paris
Tống Ỷ Thi chưa kịp mở miệng, một nam sinh
khác mặc polo đã nói: "Tôi tên là Trương Khánh Dương, học trường trung học
Nam Vân 1. Cậu có ảnh có chữ ký của Liêu Học Khang không? Cậu có muốn tìm hiểu
về công nghệ hàng không vũ trụ không? Tôi là một người thích hàng không vũ trụ,
tôi có thể cung cấp cho cậu kiến thức từ sơ cấp đến cao cấp."
"Tôi, tôi, tôi, Đỗ Tú, học trung học Bắc
Kinh 1. Tôi muốn ảnh có chữ ký của cả hai ngươi họ. Ha ha. Cậu có hứng thú với trí tuệ nhân tạo không? Nếu
không có hứng thú, vậy cậu có hứng thú với vật lý thiên văn không?"
Có người mở lời đầu tiên, sẽ có người tiếp
theo.
Không có ngoại lệ, tất cả đều muốn có ảnh có
chữ ký.
Tống Ỷ Thi đang trong trạng thái hoang mang,
ngại ngừng, cô co ro trong một góc, yếu ớt, bất lực.
"...Tôi không có chữ ký."
Cô không có thật.
Cô không có hứng thú với Sở Nghệ Niên hay Liêu
Học Khang, vì vậy mặc dù đã biết nhau nhiều ngày nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến
việc xin chữ ký của họ.
"Cậu có yếu môn nào không? Tôi sẽ bù cho
cậu!"
"Cậu có hứng thú với tiếng Pháp
không?"
"Hay cậu tìm hiểu về ghi chú của Tiền Tam
Cường và Hoàng Côn*?"
* Tiền Tam Cường: 'cha đẻ' bom nguyên tử Trung
Quốc; Hoàng Côn: ột nhà vật lý người Trung Quốc và là viện sĩ của Viện Hàn lâm
Khoa học Trung Quốc
Những người trước mặt họ không chịu từ bỏ, họ
trông giống như những người hành nghề quảng cáo vừa phát tờ rơi trên đường vừa
hét "Bơi lội tốt cho sức khoẻ!”
Thành thật mà nói, Tống Ỷ Thi có chút dao động.
Những người đang ngồi với nhau trước mặt, ai
cũng có trong đầu một biển kiến thức.
Có nghĩa cô không cần tiêu tiền, sẽ có giáo
viên đủ các môn tới tận nhà cho cô chọn.
Tống Ỷ Thi lúc lâu không nói.
Người đối diện lo lắng, lập tức thay đổi chiến
lược.
"Cậu có chơi Don't Starve không? Tôi giúp
cậu sống trong ba mươi ngày!"
"Tôi kéo rank Vương Giả cho cậu!"
"Muốn ăn gà không?"
“Không cần không cần.” Lần này Tống Kỳ Thạch từ
chối thuận miệng hơn.
Họ cúi đầu thất vọng.
"Nhưng ghi chú thì có thể." Sau một
hồi do dự không hề phức tạp, Tống Ỷ Thi đã bán Sở Nghệ Niên và Liêu Học Khang
mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Cô còn không hề tính sổ việc họ gióng trống
khua chiêng xuất hiện tại cuộc thi!
"Thật à?!"
Họ lại ngẩng đầu lên.
Thẩm Diệu Chu đang ngồi ở đầu bên ki ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.