《
Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Tống Ỷ Thi có chút cảm động: trường học thật
là chu đáo, sau đó vùi đầu vào học tập một cách nghiêm túc.
Khả
năng thích ứng của cô rất mạnh, rất nhanh. Cô đã hoàn toàn không để ý đến sự
tồn tại của Thẩm Diệu Chu. Thậm chí có thể nói là, chính bởi vì có Thẩm Diệu
Chu ngồi bên cạnh đã nhắc nhở cô mọi lúc về việc xảy ra với nữ chính trong
nguyên tác, vậy nên càng khiến cho việc học hành của Tống Ỷ Thi trở nên hăng
hái hơn.
Những
ngày sau đó đều trôi qua như vậy.
Hàng
ngày Tống Ỷ Thi đều về nhà rất muộn.
Mỗi
lần vào đến cửa đều có thể nhìn thấy Sở Nghệ Niên đã ngồi yên vị trên sofa đợi
cô trở về. Anh thật sự rất giống với một người anh họ đúng chuẩn, chỉ là ngồi
đó đợi cô về nhà chứ không làm bất cứ việc gì khác nữa. Mà, quan trọng cũng
chẳng có việc gì đến lượt anh phải làm, toàn bộ các việc như bưng trà rót nước
đều có người giúp việc làm hết rồi.
Còn
Liêu Học Khang, hàng ngày đều đến nhà tìm Sở Nghệ Niên để bàn về kịch bản.
Cho
nên Sở Nghệ Niên cũng không hề rảnh rỗi mà can thiệp vào cuộc sống của Tống Ỷ
Thi.(C a l an t h a - T Y T )
Cuộc
sống như vậy vừa có quy luật vừa ổn định, không hề có những chuyện mang đầy mùi
vị thế tục khiến người ta ghê tởm như lời Tống Nghĩa Dũng vẫn luôn lải nhải bên
tai… Trong một khoảnh khắc đã khiến Tống Ỷ Thi cảm thấy dường như việc sống ở
đâu không phải là vấn đề quan trọng nữa.
Tống
Ỷ Thi siết chặt lấy quai đeo của chiếc cặp sách trong tay, liếc mắt nhìn về
phía chiếc ghế sofa. Sau đó cô chớp chớp mắt, nhận lấy cốc nước cam từ trong
tay người giúp việc rồi vui vẻ đi lên tầng.
Liêu
Học Khang đang ngồi trên sofa đột nhiên lên tiếng nói: “Hôm nay ở trong trường
đã có học sinh nam nào bày tỏ tình yêu với em rồi phải không? Trông em gái vui
vẻ quá.”
Học
sinh nam bày tỏ tình yêu sao?
Em
gái sao?
Chỉ
bằng một nhát đâm, Liêu Học Khang đã đâm chuẩn xác hai điểm đau của cô.
Bỗng
nhiên, Sở Nghệ Niên quay đầu lại và nói với một ngữ khí ôn hòa nhưng ánh mắt
thì lại sắc lạnh: “Anh gọi ai là em gái vậy?”
Sở
Nghệ Niên đặt kịch bản trong tay xuống, giọng điệu vẫn rất lịch sự không khác
gì mọi khi nhưng lời nói ra lại không hề khách khí: “Cửa ở đằng kia, xin mời
đạo diễn Liêu.”
Ngày
hôm sau, khi Tống Ỷ Thi về đến nhà họ Sở, còn chưa bước chân vào đến cửa cô đã
nhìn thấy một tấm biển dựng ngay trước đó, bên trên tấm biển in dòng chữ màu đỏ
rất khoa trương:
Liêu
Học Khang và chó không được vào trong.
Tống
Ỷ Thi: ???
Ngày
hôm sau nữa, Tống Ỷ Thi vẫn đến trường đi học như thường lệ, bạn cùng bàn lại
giơ điện thoại lên và nhìn chằm chằm vào nó với thái độ khác thường.
Tống
Ỷ Thi gần như đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô ghé sát vào hỏi: “Cậu đang xem
tin tức về cái vị đạo diễn Liêu đó sao?”
Cô
bạn cùng bàn gật đầu, rồi đưa điện thoại ra trước mặt cô và nói: “Hôm nay nam
thần của tôi và ảnh đế Sở cùng lên hot search rồi…” Giọng điệu của cô ấy có
chút âu sầu phiền muộn.
Tống
Ỷ Thi đột nhiên nghĩ tới tấm biển ở trước cửa. Buổi sáng khi cô rời đi, tấm
biển vẫn còn ở đó.
“Lên
hot search chẳng phải là việc tốt sao?” Tống Ỷ Thi cúi đầu nhìn vào màn hình
điện thoại.
Cô
bạn cùng bàn nhìn Tống Ỷ Thi và thở dài: “Cậu không hiểu gì về giới này rồi.
Đôi khi việc lên hot search cũng không chắc đã là chuyện tốt… Hơn nữa lại còn
lên hot sear ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.