《
Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau,
Tống Ỷ Thi còn đặc biệt gọi một cuộc gọi vào đường dây điện thoại nội bộ của
căn biệt thự.
Đám
vệ sĩ lại phi vù lên chuyển bàn cho cô. Cảnh tượng giống hệt như đang ở hiện
trường quay phim vậy.
Vào
lúc cảnh cửa phòng ngủ được mở ra một lần nữa, trong lòng Tống Ỷ Thi cảm thấy
cực kỳ tồi tệ khi đối diện với hành lang trước mặt.
...
Suy cho cùng, mang cảm xúc ra để làm trò vui thì người mệt nhất vẫn chính là
bản thân cô.
“Cô
Tống, cô còn có mệnh lệnh gì nữa không?” Đám vệ sĩ hỏi một câu cực kỳ phù hợp
với chức trách nhiệm vụ.
Tống
Ỷ Thi lắc đầu một cách cứng ngắc: “Không cần, ừm, ý tôi là sau này cũng không
cần phải chuyển bàn cho tôi nữa.” Sở Nghệ Niên đã dạy cho cô một bài học sinh
động để cô biết rằng có làm gì trong cái nhà này thì cũng đều là vẽ rắn thêm
chân mà thôi, đều là việc tốn công vô ích. Nếu
như có bất kỳ yêu cầu gì thì thà nói trực tiếp với anh còn hơn.
Mấy
người vệ sĩ chỉ đáp lại một tiếng chứ không hề thắc mắc tại sao Tống Ỷ Thi lúc
thì muốn chuyển bàn lúc lại không chuyển nữa, có thể nói là vô cùng có đạo đức
nghề nghiệp.
Tống
Ỷ Thi đã làm vệ sinh cá nhân xong, cô cũng đã thay đồng phục trường và bước ra
khỏi phòng. Dọc đường đi còn có mấy người giúp việc cúi người chào cô khiến cô
cảm thấy có chút không tự nhiên.
Tống
Ỷ Thi dừng bước lại một chút, lên tiếng hỏi: “Cậu Sở đâu rồi?”
Người
giúp việc ngạc nhiên nhìn cô một cái sau đó liền cúi đầu trả lời: “Mới sáng sớm
cậu chủ đã đi đến đoàn làm phim rồi ạ.”
Vậy
thì tốt...(C a l an t h a - T Y T )
Lúc
này biểu cảm của Tống Ỷ Thi mới thoải mái một chút.
“Thi
Thi.” Tiếng của Vu Mẫn đột nhiên truyền đến từ phía sau.
“Dạ?”
Tống Ỷ Thi quay đầu lại và chào hỏi: “Chào buổi sáng, dì.”
“Chào.”
“Bố
mẹ cháu đâu?”
Vu
Mẫn mỉm cười nói: “Bọn họ ấy à, vốn dĩ dì đã sắp xếp một căn phòng ở trên tầng
hai cho họ, nhưng mẹ cháu lại ngủ không ngon, ở đây đông người bà ấy không
quen, cho nên dì đã bảo tài xế đưa bố mẹ cháu đến một căn nhà khác ở gần đây
luôn trong đêm rồi... Cũng không xa, chỉ cách đây khoảng hơn trăm mét thôi,
cháu có muốn đến đó không?”
Tống
Ỷ Thi thấy hơi ngạc nhiên.
Vu
Tú và Tống Nghĩa Dũng đến rồi lại đi rồi sao? Ở không quen sao?
Tống
Ỷ Thi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tối qua cháu cũng ngủ không được ngon lắm...
Hay là cháu cũng đến ở cùng với bố mẹ cháu nhé.”
Sắc
mặt của Vu Mẫn có chút biến đổi rất nhỏ, bà ta cười cười nói: “Thế thì không
được, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.