《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

"Đi hai bước xem nào." 

"Không bị làm sao thì đi hai bước." 

Mấy người nhóm Quách Viên nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi với đôi ánh mắt sáng quắc như đèn pha ô tô, vẻ mặt của cả đám đều viết lên chữ "không tin" to tướng. 

"Mấy người chúng tôi nghe nói lúc cậu được cứu ra đang trong trạng thái bất tỉnh nhân sự mà, hôn mê không biết trời đất sao trăng gì luôn ấy."

"Đúng, đúng!"

"Ăn nói xà lơ vừa vừa phải phải thôi mấy bố mấy mẹ ơi, tôi nhìn thấy ảnh chụp trên tin tức rơi, khi đó Tống Ỷ Thi còn chưa hôn mê đâu!  Ê thế nhưng mà, cái trạng thái kia quả thật so với hôn mê cũng không khác biệt cho lắm." C a l an t h a - T Y T

"Đúng, bọn họ còn nói cậu phải chịu đủ mọi tra tấn, mấy ngày nay một bữa cơm cũng chưa được ăn, hu hu hu..." Cô bé này hơi mềm lòng nên nói xong chuyện kia liền rơi lệ.

Trong đám người này, đám phú nhị đại thì có lẽ là đối tượng đã gặp qua nhiều việc đời nhất nhưng cũng chỉ là ra ra vào vào mấy nơi cao cấp, đi du lịch vòng quanh thế giới các kiểu con đà điểu hoặc rảnh quá thì đi mua sắm trong trung tâm thương mại lớn lớn một chút, chuyện phản nghịch nhất cũng chỉ là lêu lổng trong quán bar một chút, hoặc là lại đi ra ngoài chơi đua xe, chơi mấy vận động như leo núi lướt sóng đã là quá lắm rồi.

Còn mấy học sinh giỏi cơ bản đều là làm bạn với trà gạo dầu muối nên việc vặt trong cuộc sống cũng biết một chút, việc mấy người bọn họ làm cũng chỉ là học không hết đề, đọc không hết sách thôi, nhưng bọn họ quả thật chưa từng có ai bị bắt cóc, ấn tượng duy nhất đối với bắt cóc cũng chính là đến từ các loại tác phẩm văn học... Và dĩ nhiên, nó để lại trong đầu một chút tưởng tượng, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi chứ đừng nói gì đến chuyện gặp phải bắt cóc. 

Vậy đại bảo bối lớp ba của bọn họ rốt cuộc phải chịu bao nhiêu cực khổ với uất ức a! 

Tống Ỷ Thi lúc này đã từ trên người Ung Dương đi xuống.

À rế?

Là từ trong lòng Ung Dương chui ra... 

Không đúng lắm, thế nhưng mà nói kiểu gì thì hình như nó cũng có chút kỳ quái. 

Tống Ỷ Thi liếm liếm môi, thôi thì cứ tạm thời mang chuyện ở trong lòng Ung Dương ném ra sau đầu vậy, sau đó cô lại dở khóc dở cười mà đón nhận ánh mắt của các bạn học: "Tôi không bị tra tấn và cũng không phải chịu khổ, một ngày còn được ăn năm bữa, ngoại trừ mấy bữa chính thì còn có hoa quả và đồ ăn vặt.  Điều bất tiện thật sự chỉ là không thể tùy ý đi lại, nếu bị cảm thì nằm trên giường truyền nước biển.  Tôi béo lên một

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play