《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Bọn người nước ngoài đã ý thức được loại phiền
toái mà mình dẫn về.
Cô Tống người Châu Á này, vô cùng xinh đẹp,
nhưng cũng rất yếu đuối. Cô vừa cúi đầu ho một tiếng, cũng khiến trái tim của
cả bọn như muốn treo lên.
Cô ngồi trên ghế sô pha, có chỗ nào giống với
đối tượng bị bắt cóc đâu? Cô quấn chặt áo phao trên người, xinh đẹp yêu kiều
giống như một cô cả nhà giàu.
Chỉ thấy cô Tống này dựng thẳng một ngón tay
lên: ''Tôi cần một bác sĩ.''C a l an t h a - T Y T
Người đàn ông Châu Á từ trước đến nay chưa
từng tiếp xúc với con tin nào như vậy, anh ta dằn xuống sự oán giận. Đáy lòng
không ngừng tự động viên bản thân, muốn làm được việc lớn phải học cách nhẫn
nhịn!
''Vậy mời bác sĩ cho cô ta đi.'' Hades nói.
Người đàn ông Châu Á mở miệng nhưng cuối cùng
lại không nói gì.
Người bên cạnh đã bắt đầu gọi số nội bộ cho
bác sĩ gia đình.
''Lâm tiên sinh, ngồi đi, ông đang nôn cái gì
thế?'' Hades ngẩng đầu nhìn người đàn ông Châu Á.
Người đàn ông Châu Á cười khổ trong lòng.
Hades đương nhiên là không vội.
Kể từ sau khi anh ta cùng người này âm mưu làm
ra loại chuyện này, thì cứ như đứng trên dây thép. Bất cứ lúc nào cũng đều có
thể rơi xuống vực sâu chết không toàn thây, thử hỏi anh ta làm sao mà không vội
cho được?
Tống Ỷ Thi trầm ngâm quét mắt nhìn Lâm tiên
sinh kia, trong đầu chạm đến một ký ức nào đó.
Hình như hồi lúc ở khu nghỉ dưỡng, có nghe qua
một cái tên từ trong miệng Thẩm Diệu Chu, cũng là họ Lâm... hừm...
Bác sĩ gia đình rất nhanh cũng đã tới, mọi
người đều thở phào một hơi.
Nhưng đến khi đo xong nhiệt độ, và sau khi
Tống Ỷ Thi dùng tiếng Anh nói chuyện với bác sĩ xong, thì bác sĩ mới quay đầu
lại nói: ''Cô bé cần đến bệnh viện.''
Lâm tiên sinh xém chút nữa là không thể khống
chế được biểu cảm mà đập vỡ đồ đạc cạnh tay mình. Nếu không vì nghĩ đến đây là
địa bàn của Hades, phá hoại đồ đạc sẽ bị Hades ném ra ngoài.
Cho dù kiềm nén được dục vọng đập phá đồ đạc,
thì trong lòng anh ta vẫn không nhịn được mà bắt đầu nguyền rủa.
Sao mà lại chọn chính xác lúc này vậy trời!
Sao mà cmn lại còn bệnh với chả tật nữa!
Là cố tình tới đày đọa anh ta phải không?
Hades suy nghĩ một lúc, nhanh chóng quyết
định: ''Vậy thì đi bệnh viện.''
''Không được, mục tiêu quá lớn, chân trước vừa
đi thì chân sau Thẩm Diệu Chu liền biết cô ta đang ở đâu rồi...''
''Đi bệnh viện tư nhân.'' Hades nói.
Lúc này biểu cảm của Lâm tiên sinh mới thả
lỏng: ''Nếu ngài có thể thu xếp được, vậy thì quá tốt rồi.''
Hades lập tức thu xếp cho Tống Ỷ Thi vào bệnh
viện tư nhân tốt nhất.
Lâm tiên sinh... à không, Lâm Trung, Tống Ỷ
Thi nghe thấy Hades dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo của mình gọi anh ta như vậy.
Lúc này Lâm Trung đang đứng ở trước cửa sổ, trên mặt tràn đầy ý cười: ''Vẫn là
ngài Hades thông minh, bất luận là như thế nào Thẩm Diệu Chu cũng sẽ không nghĩ
đến được, chúng ta sẽ đưa người giấu ở bệnh viện.''
Lúc này, Tống Ỷ Thi vừa nuốt xong viên thuốc.
Lâm Trung quay đầu lại nhìn về hướng Tống Ỷ
Thi, sắc mặt u ám, khóe miệng mang theo ý cười châm chọc.
Tống Ỷ Thi cũng không nhìn tới anh ta một cái.
Trong mấy tháng nay, cô đã trải qua quá nhiều
chuyện và tiếp xúc với quá nhiều người. Nếu đối phương cho rằng mới như vậy đã
có thể dọa được cô, thì cũng quá xem thường cô rồi!
''Tôi đói rồi.'' Tống Ỷ Thi dùng tiếng Anh, hờ
hững trình bày nhu cầu của bản thân.
Lâm Trung bị nghẹn lại, vẻ châm chọc và đắc ý
trên khuôn mặt cũng đã biến mất trong sự chán nản.
Anh ta muốn tuôn ra những lời độc ác, nhưng
lại bị lý trí đè ép trở lại.
Gã đàn ông người Mỹ tên Hades nghe thấy lời
nói của Tống Ỷ Thi, lại rất phấn khởi hỏi cô: ''Có muốn ăn đồ ăn Châu Á
không?''
''Ông có đầu bếp Châu Á?''
''Tôi không có, nhưng tôi có thể hỏi mượn! Tôi
có người bạn tốt, đang bồi dưỡng một đầu bếp, nghe nói rất lợi hại ở nước các
cô.''
Lâm Trung nghe mà cứ muốn chửi thề.
Đây có còn là con tin không vậy? Có phải là
bắt người tới để trải nghiệm cuộc sống mới đâu?
Hades còn thực sự sai người đi tìm tên đầu bếp
Trung Quốc đó tới.
Đây là đêm thứ hai Tống Ỷ Thi mất tích, trời
mưa liên miên.
Một chiếc xe con màu đen dừng trước biệt thự
tư nhân thường trú của Hades. Cửa xe mở ra, trong biệt thự nhanh chóng có mấy
người mang khuôn mặt nước ngoài xuất hiện, tay cầm ô, đi ra tiếp đón người
trong xe.
''Ông chủ ở bệnh viện Anna.''
''Hôm qua ông chủ vừa mượn đầu bếp của ngài.''
''Tôi đã biết rồi.''
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi rất nhanh đã kết
thúc.
Tống Ỷ Thi đang nằm trên giường bệnh, cửa
phòng bệnh đột nhiên bị người ta dùng lực phá vỡ từ bên ngoài. Lâm Trung trầm
mặt bước vào, nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi.
''Là tôi nghĩ sai rồi.'' anh ta nói: ''Thẩm
Diệu Chu quá cứng rắn. Không đưa cho cậu ta chút đồ của cô thì cậu ta sẽ không
biết vội!''
Bây giờ Lâm Trung đã trở nên lo lắng, hoàn
toàn mất đi sự tự tin lúc trấn an người đàn ông nước ngoài hai hôm trước.
Cũng không khó hiểu khi anh ta lại cuống lên
như vậy. Là vì Lâm Trung đột nhiên phát hiện toàn bộ thành phố này thoáng chốc
đã bị (1) thiết quân luật. Anh ta lục lọi tin tức trên ins, thì lúc này mới nhớ
đến cô gái nằm trên giường bệnh tới đây là để tham gia cuộc thi vật lý quốc tế,
cô đại diện cho cả nước đi thi...
Liệu đại sứ quán có phản ứng không?
Không không không, cô chỉ là một cô gái không
đáng để ý tới. Cho dù đại sứ quán có đưa cô vào danh sách người mất tích, thì
cũng sẽ không đại diện cho việc sẽ vì cô mà làm to chuyện...
Cho dù Lâm Trung có tự an ủi bản thân đến thế
nào đi chăng nữa, thì cái loại không chắc chắn này cũng buộc anh ta phải sốt
ruột.
Lâm Trung sải bước đến bên giường của Tống Ỷ
Thi, anh ta rút ra một con dao từ thắt lưng, trên dao còn khảm đá quý.
Tống Ỷ Thi nắm chặt góc chăn.
Bắp tay mà tôi phải tập luyện đến đầu tắt mặt
tối trên xà ngang, chẳng lẽ phải sử dụng trong hôm nay hay sao?
Lâm Trung hung tợn nhìn chằm chằm vào Tống Ỷ
Thi, nắm lấy đuôi tóc của cô.
Tống Ỷ Thi: ?
Lâm Trung cắt xuống hai cọng tóc.
Tống Ỷ Thi: ?
Có lẽ là Lâm Trung cảm thấy hai cọng tóc quả
thực còn quá mỏng, lúc này mới cắn răng, nhẫn tâm cắt thêm một nhúm tóc nhỏ
nữa. Còn lo là giữ không được sẽ bị gió thổi bay, vội vàng móc từ trong túi ra
một cọng dây chun, gom nhúm tóc đó lại rồi buộc chặt, cất vào trong túi.
Làm một loạt các động tác như vậy xong, mồ hôi
trên trán anh ta túa ra một mảng.
Tống Ỷ Thi: ...
Rốt cuộc Thẩm Diệu Chu đã mang lại bóng đen
tâm lý lớn đến mức nào cho anh ta vậy?
Trong lòng tức giận đến độ không dám cắt nhiều
thêm một cọng tóc.
Lúc này cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ
cửa, tiếng gõ cửa vừa nhanh vừa mạnh, lần lượt truyền tới: ''Mr. Lâm, ông có ở
trong đó không?'' giọng nói của cô y tá vang lên.
Mô hôi trên trán của Lâm Trung túa ra càng
nhiều.
Tống Ỷ Thi cũng không biết anh ta đã bí mật
cùng người đàn ông nước ngoài và gã người Mỹ Hades đó đạt đến thỏa thuận kiểu
gì, mà sao giờ lại hoảng sợ như vậy?
''Xem ra không có người ở bên trong.'' cô y tá
nói xong, đưa tay mở cửa ra: ''Mời ngài.''
Y tá dẫn người tới đây?
Hình như Lâm Trung sợ bị người ta phát hiện
anh ta lửa bốc lên đầu rồi sồn sồn chạy tới sởn tóc Tống Ỷ Thi, nên đã nhanh
chóng trốn vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Lúc này phòng bệnh cũng bị đẩy ra, tiếng bước
chân vang lên, y tá dẫn một người đàn ông đi vào.
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên nhìn.
Hả?
Liêu Học Khang?
Khoảnh khắc Liêu Học Khang nhìn thấy cô, liền
thở phào nhẹ nhõm: ''... Cuối cùng cũng tìm được em rồi.''
Trong đầu Tống Ỷ Thi vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Thẩm Diệu Chu còn không tìm được cô,
Liêu Học Khang, người vốn được cho là đang ở trong nước, sao lại tìm được cô?
Liêu Học Khang kéo một cái ghế rồi ngồi xuống,
biểu cảm trên mặt càng thả lỏng: ''Tin tức em bị mất tích đã truyền khắp cả
nước...''
''... Sẽ không leo lên Hotsearch đấy chứ?''
''Hừm... lên rồi.'' Liêu Học Khang ngừng một
chút: ''Sở Nghệ Niên đã phát điên rồi.'' nói xong, anh ta quan sát vẻ mặt của
Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi bất lực đưa tay đỡ lấy trán: ''Em
cũng chả muốn chi� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.