《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
"Cậu không ở khách sạn à?" Hỏi xong, Tống Ỷ Thi lại cảm thấy có chút
ngượng ngùng. Lúc trước ở cách vách khu dành cho học sinh giỏi, lúc ra hay vào
gì đấy chẳng may đụng phải Thẩm Diệu Chu, nên hiện tại không thể yêu cầu người
ta đi theo bọn họ đến ở khách sạn đâu nhỉ?
Thẩm Diệu Chu nghe xong, sắc mặt ngược lại
không có gì thay đổi mà chỉ thản nhiên nói: "Ừ, ở bên này có một
nhà."
Tống Ỷ Thi bừng tỉnh đại ngộ: "Cậu muốn
về nhà?"
"Ừm." truyện được dịch bởi app t y t
Tống Ỷ Thi tự giác lui về phía sau một bước:
"Vậy.... Vậy tôi sẽ đến khách sạn
với giáo viên trước. Chờ khi nào cậu có thời gian thì lại đến tìm cậu
sau?"
Tập huấn đã kết thúc, đến khi chính thức tham
gia cuộc thi, giáo viên sẽ không tổ chức học thêm nữa. Đối với những học sinh giỏi khác mà nói, là
một cơ hội rất tốt để cho đầu óc nghỉ ngơi.
Nhưng Tống Ỷ Thi không giống vậy, cô tự nhận bản thân cũng không phải
thiên tài gì, hơn nữa, cô càng quen với việc để não bộ không ngừng hoạt động,
như vậy càng giúp cô phát triển não bộ, còn phát triển một cách dễ dàng.
Nếu không thể như thế, thật ra cô cũng có thể
ở trong khách sạn tự mình làm bài, việc này dĩ nhiên sẽ không thành vấn đề,
nhưng cái quan trọng là hiệu suất không cao bằng hai người, chưa kể, học như
thế rất nhanh chán...
"Cậu tới tìm tôi?"
Lời nói của Thẩm Diệu Chu bình thản lặp lại
lời của cô một lần nữa, không đợi Tống Ỷ Thi mở miệng, Thẩm Diệu Chu một tay
kéo cửa xe bên cạnh, hơi hơi nghiêng người: "Các cậu ở Conrad? Cậu có biết nơi đó cách nhà tôi bao xa
không?"
Bao xa?
Tống Ỷ Thi hoàn toàn không có kiến thức gì về
nơi này cả. Đời trước cô cũng chưa từng đến quốc gia này du lịch, tất cả nơi
này đối với cô mà nói đều hoàn toàn xa lạ.
"Lên xe đi. Các cậu đến đây sớm hơn vài ngày do muốn cơ
thể quen với múi giờ bên này, và chủ yếu là để lúc tham gia thi đấu, cậu có thể
thuận lợi phát huy, đúng chứ? Nếu cậu đến tìm tôi, cậu sẽ rất mệt mỏi. Đây cũng
là lần đầu tiên mấy người bọn họ đến đây, có lẽ sẽ không thể giúp cậu thích
nghi với nơi này nhanh được. Ở tạm trong
nhà tôi thì tiện hơn nhiều. Chờ đến ngày
thi, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu đến điểm thi."
"Nhà tôi có đầu bếp chuyên làm đồ ăn
Trung Quốc... Cậu có lẽ sẽ không muốn ở
lại khách sạn dùng bữa đâu. Haggis,
Pigeon Pie, Scone...* Bữa ăn của Anh rất khó ăn." Thẩm Diệu Chu dùng giọng
điệu bình thường như trước để phân tích cái lợi cái hại cho Tống Ỷ Thi biết.
*Haggis là món ăn làm từ nội tạng loài cừu,
băm nhỏ với hành tây, bột yến mạch, mỡ ở thận cừu, gia vị, muối, trộn với nhau
và theo truyền thống, nhồi trong dạ dày của cừu và luộc trong khoảng ba tiếng
đồng hồ.
Pigeon pie là một loại bánh mặn làm từ thịt
chim bồ câu và nhiều nguyên liệu khác truyền thống của ẩm thực Pháp và có mặt
trong các nền ẩm thực châu Âu khác. Nó đã được ăn ít nhất là vào đầu năm 1670
trong ẩm thực Pháp.
Scone là loại bánh quen thuộc thường thấy ở
Châu Âu vào các bữa ăn sáng hoặc cho tiệc trà chiều. Bánh khó có thể dịch ra
tên tiếng Việt vì vừa có thể xem là bánh mỳ ngọt mà cũng là loại bánh tráng
miệng ăn kèm với clotted cream và mứt.
Hừmmmmm, nghe có vẻ không ngon lắm...
Thẩm Diệu Chu cuối cùng còn thêm một câu:
"Mẹ tôi gần đây cũng ở nhà."
Tống Ỷ Thi: ???
Mẹ của em thì có liên quan gì đến chế hả
trời?
Cũng không phải mang nhau về ra mắt phụ
huynh...
Ế, không, không phải.
Hình như cũng có chút quan hệ.
Tống Ỷ Thi giật mình. Sở dĩ Thẩm Diệu Chu nhắc
tới những lời này là vì muốn nói bóng nói gió cho cô biết, có người lớn ở nhà
rất an toàn, không cần phải tránh những nghi vấn từ mọi người sao?
Tống Ỷ Thi thoáng cái lại nghĩ tới chuyện khác,
có lần, Thẩm Diệu Chu cho cô một hộp tuyến hương (hộp nhang), lúc ấy hình như
có nhắc tới, nói là mẹ cậu ấy tặng cho cô.
Lúc ấy cô nghĩ mãi không ra, cảm thấy có gì đó rất không đúng, vì sao
phải đưa nhang cho cô???
Ồ, bây giờ cô còn chưa để ý đến cái hộp đó
cơ.
Mặc dù hộp trầm hương kia quá mức đắt đỏ nên
đến nay cô vẫn chưa từng mở ra để dùng...
"A, được. Đằng nào tôi đi cảm ơn dì một
chút."
Thẩm Diệu Chu vốn đang có ý định im im làm
tảng băng trôi, lúc Tống Ỷ Thi suy nghĩ thì cậu ấy cũng đang trong trạng thái
chuẩn bị dạy người, mấy lời dạy dỗ bị chặn ở trong cổ họng không chòi ra
được.
Thì ra, chỉ cần nhắc tới mẹ một chút là có tác
dụng à?
"Ừ, vậy lên xe." Thẩm Diệu Chu nói.
Thì ra cậu ấy kéo cửa xe ra chính là để cho cô
ngồi vào.
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu nhìn xung quanh một
vòng.
Cảm giác này hoàn toàn khác với tâm trạng khi
mới đến. Lúc đến thành phố Kinh, mặc dù
cũng cảm thấy xa lạ nhưng nhiều hơn cũng chỉ có là sự mới lạ và kỳ vọng. Nhưng nơi này đối với cô mà nói, quá xa lạ,
thậm chí theo bản năng còn xuất hiện vô số lý do để sợ hãi, mà nhiều nhất sợ
hãi vì rời xa quê hương giống như lục bình mất gốc.
Lại nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc của Thẩm
Diệu Chu, trong nháy mắt liền cảm thấy thằng cha này thuận mắt hơn nhiều.
"Ừm!" Tống Ỷ Thi gật đầu, ngồi vào trong xe.
Thẩm Diệu Chu theo sát lên xe.
Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế phía
sau.
Người đàn ông ăn mặc giống như quản gia kia
nhìn Tống Ỷ Thi nhiều hơn một chút nhưng cái gì cũng không hỏi. Ông ấy khom người đóng cửa xe cho hai người
bọn họ, làm xong cũng về chỗ ngồi.
Đoàn xe chậm rãi chạy ra ngoài, người đi đường
xung quanh lúc này mới chậm rãi khôi phục biểu tình bình thường như bao
ngày.
Xe của nhà họ Thẩm là biểu tượng của thành phố
này sao?
Tống Ỷ Thi vịn cửa sổ, ngáp một cái nho nhỏ.
"Buồn ngủ?" Thanh âm c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.