《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Sau khi Tống Ỷ Thi khẩn trương nói xong những
lời dạo đầu gắng gượng của bản thân, mọi người lúc này liền vỗ tay bộp bộp bộp
khen ngợi.
"Được rồi, ăn cơm, ăn cơm nào!"
"Mọi người khẳng định cũng đói bụng rồi."
Trên bàn cơm nhà họ Ung cũng không có gì gọi
là gò bó, không có gì gọi là quy tắc quá đáng, so với mấy bữa tiệc gia đình của
nhà Sở thì nơi đây còn muốn thoải mái hơn.
Chờ cơm nước xong, Y Mỹ Tâm liền nói muốn đưa
Tống Ỷ Thi về nơi tập huấn: "Thời gian cũng không còn sớm, con gái về nhà
sớm một chút sẽ an toàn hơn..."
"Đúng đúng đúng, hôm nay sẽ không giữ bạn
học nhỏ ở lại nữa, nhưng sau này đến nhà làm khách nhiều hơn ha." Những
người khác cũng lên tiếng theo.
Mấy người bọn họ, nhiều gương mặt nhưng một
biểu cảm, ai ai cũng là gương mặt chờ mong Tống Ỷ Thi lần sau lại đến nhà giảng
dạy, giúp mọi người nhớ lại một chút về ba định luật lớn của Newton.
Tống Ỷ Thi cũng không nhịn được mê hoặc
này.
Chẳng lẽ đây chính là lý do mà những người này
thành công được như ngày hôm nay sao?
Mặc dù đó là kiến thức không dùng được nhưng vẫn luôn duy trì tâm lý học
tập tích cực???
"Đi thôi." Y Mỹ Tâm cầm chìa khóa xe.
Tống Ỷ Thi kinh ngạc nhìn bà.
Mẹ Ung Dương lái xe đưa cô về á?
Tống Ỷ Thi ngược lại có chút ngượng
ngùng. Nhà họ Ung cũng không giống như
trong nguyên tác trắng trợn thổi phồng, bọn họ không hề đáng sợ hay đáng ghét
chỗ nào, cũng không biết có phải cô nghĩ sai ở chỗ nào.
"Dương Dương, đi thôi!" Y Mỹ Tâm rất
biết phá vỡ không khí, bà lên tiếng gọi Ung Dương.
Tống Ỷ Thi lại kinh ngạc quay đầu nhìn Ung
Dương.
Y Mỹ Tâm ngượng ngùng cười cười: "Bác
không biết lái xe, Dương Dương biết, bác đi cùng."
Đây là tình huống gì vậy? truyện được dịch bởi app t y t
Tống Ỷ Thi có chút không biết nên khóc hay nên
cười.
Nhưng mà như vậy chúng minh Y Mỹ Tâm thật sự
đang quan tâm cô, Tống Ỷ Thi cũng không phải là người không biết tốt xấu, xoay
người cùng tất cả mọi người chào hỏi vui vẻ, nói bái bai tạm biệt các kiểu con
đà điểu, sau đó mới đi cùng Y Mỹ Tâm ra cửa, bà đi trước, cô đi sau.
Ung Dương đứng không xa không gần, cậu vẫn
luôn ở phía sau hai người, giống như một nguồn nhiệt biết đi không ngừng tỏa ra
nhiệt độ. (Ý là anh zai này như lò sưởi di động, chiếc lò sưởi ấm áp)
Tống Ỷ Thi đi ra ngoài, gió lạnh thổi thẳng
vào mặt, sau lưng là sự ấm áp của lò sưởi trong nhà, nhiệt độ chênh lệch đan
xen, cô nhịn không được rụt cổ vào.
Ung Dương thoáng nhìn động tác của cô, cổ họng
giật giật, theo bản năng vươn tay kéo mũ của cô lên.
Tống Ỷ Thi vội vàng tự mình kéo kéo mũ của bản
thân, sau đó vừa ngẩng đầu liền thấy Y Mỹ Tâm xoay người đang nhìn chằm chằm
bọn họ.
Điều này thật xấu hổ...
"Xe ở bên ngoài, còn phải đi một lát nữa
nữa mới tới..." Y Mỹ Tâm cười cười nói nói, giống như hoàn toàn không nhìn
thấy động tác của Ung Dương. Bà cười
hỏi: "Có lạnh không? Lạnh thì bảo
Dương Dương cởi áo khoác cho cháu ha.
Con trai mà, không sợ lạnh."
Hả?
Tống Ỷ Thi vội vàng xua tay: "Không cần
đâu ạ, cũng không lạnh lắm, chỉ là vừa mới rời khỏi hệ thống sưởi hơi có chút
không thích ứng."
Y Mỹ Tâm gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, gật
xong cũng không nói nhiều. Sự nhiệt tình đúng mực làm cho người ta có cảm giác
được thoải mái nói không nên lời.
Bọn họ cứ như vậy một trước một sau đi ra
ngoài, trên đường còn gặp phải người khác, mấy hàng xóm vừa mới qua nhà nhau
chúc tết xong.
"Dương Dương trở về lúc nào?"
"Đây là?"
Nói xong, mấy ánh mắt liền tập trung đến trên
người Tống Ỷ Thi.
"Bạn của Dương Dương, đến nhà chúng tôi
chơi một chút, vừa rồi mới cùng nhau ăn cơm xong, tôi và Dương Dương đang chuẩn
bị đưa con bé về nhà."
"Ồ."
Bọn họ đáp lời, nhịn không được nhìn Tống Ỷ
Thi nhiều hơn, đồng thời còn đem khuôn mặt này ghi tạc trong lòng.
Bạn của Ung Dương không phải là những người
trong khu nhà này sao? Đột nhiên có thêm
một gương mặt lạ, lại là một cô gái xinh
đẹp, thậm chí còn đặc biệt được mời đến nhà cũ của nhà họ Ung cùng nhau ăn cơm
mừng năm mới, vậy còn gọi là bạn bè gì nữa?
Gọi bạn gái nghe còn tạm được!
Mọi người cũng không có quá phận hàn huyên,
chỉ là đơn giản hàn huyên hỏi han nhau vài câu, sau đó liền tự mình rời
đi.
Ba người Tống Ỷ Thi cũng rất nhanh đi tới bên
cạnh xe.
Ung Dương trước một bước kéo ghế phụ lái
ra.
Tống Ỷ Thi đứng không nhúc nhích.
Vị trí này chắc chắn phải do mẹ Ung Dương
ngồi.
Y Mỹ Tâm cũng không nhúc nhích.
Ung Dương kéo cửa xe đứng vài giây:...
Cậu nhíu mày, đáy mắt mang theo vài tia không
kiên nhẫn.
"Tiểu Tống, cháu lên xe đi."
Tống Ỷ Thi ngẩn ra.
Ơ?
Ghế phụ để cho cô ngồi thật ấy à?
"Bác muốn ngồi phía sau, chỗ đó cũng dễ
ngủ được một lát, tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt." Y Mỹ Tâm nói xong liền đẩy Tống Ỷ Thi vào ghế
lái phụ, còn mình thì ra sau, bạn nhỏ Ung Dương rất hiểu ý mẹ mình, nhanh chóng
đóng cửa xe lại.
Sau đó, cậu mới chịu vòng đến bên cạnh ghế lái, mở cửa rồi lên
xe.
Y Mỹ Tâm vừa ngồi vào hàng ghế sau, vừa ổn
định chỗ ngồi miệng vừa nói: "Dương Dương, thắt dây an toàn cho người
ta."
"Không cần, tôi..." Tống Ỷ Thi nói
được một nửa, Ung Dương liền khom lưng đưa tay ấn nút, đem dây an toàn kéo ra,
cài lại cho cô.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, mượt
hơn sunsilk.
Bởi vì động tác này có hơi nhanh nên cổ áo của
Ung Dương bị kéo về phía sau, để lộ ra một vết sẹo trên cổ.
Vết sẹo rất dài, đường nét thẳng đuột như ruột
ngựa, có thể tưởng tượng được tốc độ mà vũ khí tạo ra vết thương này nhanh cỡ
nào...
Lúc trước, khi Ung Dương mặc quần áo thì cổ áo
đều được kéo lên tương đối cao, cho tới bây giờ Tống Ỷ Thi vẫn không có chú ý
tới. Mà hôm nay, bên trong người này chỉ
mặc một chiếc áo T - shirt cổ rộng, bên ngoài là áo lông vũ, nơi vết thương lộ
ra càng rộng hơn, mà dây an toàn chẳng may móc vào quần áo trên người cậu, cổ
cũng lộ ra rõ ràng...
Mí mắt Tống Ỷ Thi giật giật.
Trái tim theo bản năng co rút lại một
chút.
Đó là phản ứng hay còn gọi là bản năng của não
bộ khi nhìn thấy những vết sẹo hay vết thương lớn, chủ nhân của nó cũng cảm
nhận được sự đau đớn không biết từ đâu mà có...
Ung Dương thắt dây an toàn cho cô xong liền
ngồi thẳng người.
Nhưng một màn vừa rồi cứ đập thẳng vào mắt
Tống Ỷ Thi, làm thế nào cũng không khiến nó phai mờ, cô không thể dứt ra được
vết sẹo kia.
Giọng nói của Y Mỹ Tâm đột nhiên vang lên:
"Hôm nay không mang đến áp lực gì cho bạn học nhỏ chứ? Kỳ thật nhà chúng ta rất thích bạn học của
Dương Dương đến nhà làm khách."
Tống Ỷ Thi cảm giác được, cô cũng không phải
chỉ thích đơn thuần, là r� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.