《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Nghe thấy giọng nói của Sở Nghệ Niên, Tống Ỷ Thi nắm chặt tờ giấy kia, sau đó che mông dịch dịch sang bên cạnh.  Chờ ý thức được bản thân theo bản năng đã làm động tác gì, Tống Ỷ Thi liền dừng lại ngay lập tức, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Sở Nghệ Niên, do dự một chút nhưng vẫn nói chuyện: "... Cũng không phải sợ."

"Ừ, vậy đó là cái gì?"  Sở Nghệ Niên theo sát liền hỏi ra tiếng. 

Cô đương nhiên không thể nói thẳng là bởi vì anh có bệnh rồi. 

Sở Nghệ Niên thực sự bị bệnh a. 

Trong nguyên tác, anh, Ung Dương và Thẩm Diệu Chu đều con mẹ nó bị bệnh hết cả đám với nhau!

"À thì..." Đầu óc Tống Ỷ Thi bắt đầu nảy số, rất nhanh đã tìm được lý do: "Đúng, đúng rồi, tất cả những thứ này rất giống nội dung của tiểu thuyết em đọc."

Nhưng đây không phải là nội dung tiểu thuyết sao. Tống Ỷ Thi vẫn đang trong trạng thái lơ tơ mơ.

Mình nhớ là mình đã xem nó nhiều lần rồi mà nhỉ!  

Có những lời kia làm lời mở đầu, những gì Tống Ỷ Thi nói tiếp liền trở nên vô cùng trôi chảy, cô nắm chặt tờ giấy kia hơn, hơi hơi cúi đầu để tránh đi ánh mắt Sở Nghệ Niên và cũng để tránh việc chẳng mấy xuất hiện biểu tình chột dạ trên mặt thì anh sẽ nhận ra. 

"Trước tang lễ của ông ngoại, em không nghĩ mình là còn có một người dì nhỏ và càng không nghĩ tới sẽ có thêm một người anh họ, em không biết mình sẽ tiếp xúc với một gia đình hoàn toàn xa lạ với bản thân như thế nào. Em biết anh đối xử với em rất tốt.  Nhưng loại tốt này giống như mật ngọt từ trên trời đột nhiên rơi xuống vậy.  Nói chính xác thì nó như một niềm vui đến bất ngờ vậy. Bất ngờ này là một cái gì đó nằm ngoài kế hoạch và nó sẽ khiến cho người trước kia chưa từng thấy qua xuất hiện cảm giác thấp thỏm lo âu trong lòng.  Hơn hết, bất ngờ này làm cho con người ta nhịn không được mà phải suy nghĩ rằng, nếu như mình từ từ quen với vị ngọt như vậy rồi, hay trở nên nghiện thì phải làm sao, bình thường thì không có gì phải nói, nhưng nếu có một ngày bất ngờ kia lại ngoài ý muốn biến mất thì sao?  Chưa từng nếm qua mùi vị của mật ngọt thì nhìn thấy nó cũng sẽ không động tâm và cho dù nhìn thấy nó bị lấy đi thì cũng sẽ không buồn, chỉ là em đã nhận nếm được vị ngọt rồi, giờ..."

"Em không muốn lại phải nếm thử cảm giác đau khổ thêm lần nữa đâu."  Tống Ỷ Thi nhỏ giọng nói. 

Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trái tim anh đã bị những lời nói kia biến thành vũng nước rồi.  truyện được dịch bởi app t y t

"Anh sẽ không lấy mật ngọt của em đi."  Sở Nghệ Niên nói một cách chắc chắn. 

Tống Ỷ Thi lắc đầu, bẻ bẻ ngón tay: "Em mới quen anh được bao lâu?  Nửa năm......  Cũng không thể giúp em hiểu anh hơn.  Nếu anh lật mặt như lật sách thì sao?  Đợi đến tương lai, anh không chỉ lấy mật đi, anh thậm chí còn cảm thấy em đã cầm mật ngọt của anh rồi mà không báo đáp anh một chút nào, lúc đó anh sẽ làm gì? Chẳng phải anh sẽ nghĩ, mình nên làm gì để cô ấy phải trả giá sao?"

Ba người nhà họ Tống, Tống Ỷ Thi lại là người lý trí nhất.  Cô mới bao nhiêu tuổi đã suy nghĩ đến những thứ này? 

Sở Nghệ Niên một bên cảm thấy cô gái này rất thông minh nhưng một bên lại nhịn không được sinh ra thương tiếc, thậm chí còn hy vọng cô cứ ngốc một chút, không từ chối ai hay suy nghĩ sâu xa như thế càng tốt... Cô muốn làm gì thì làm, thậm chí có thể tham lam hơn một chút. 

Sở Nghệ Niên nhịn không được, anh có chút buồn cười: "Vu Mẫn nói với em cái gì hả?  Nói cái gì mà lại khiến cho em nghĩ về anh như vậy?  Anh xấu xa lắm sao?" 

"Chuyện này không có liên quan đến dì." Tống Ỷ Thi lắc đầu, sao có thể kéo người khác xuống nước chứ? 

"Vậy anh nên làm như thế nào thì em mới nghĩ anh tốt đây?"  Sở Nghệ Niên hỏi. 

Tống Ỷ Thi há miệng, còn không đợi cô nói chuyện thì Sở Nghệ Niên đã mở miệng nói tiếp: "Từ nay về sau không đối tốt với em nữa hả?  Như vậy không được."

Tống Ỷ Thi: "..."

Anh zai ơi, anh tự hỏi tự trả lời luôn ấy. 

Tống Ỷ Thi cân nhắc, sau đó nói những lời không phải ai muốn nghe cũng được: "Người nào nhỏ yếu thì đi đụng vào cái gì cũng sẽ sợ hãi mà.  Em mới mười tám tuổi, còn chưa tốt nghiệp, không có việc làm, không có khả năng tài chính độc lập.  Nếu em lớn lên và có thể tự lập, trở nên lợi hại hơn thì những gì em sợ tự nhiên sẽ ít đi thôi."

Ngụ ý chính là, anh mau tránh ra, đừng cản trở người ta cố gắng học tập, để người ta mỗi ngày đều hướng về phía trước mà đi! 

"Thi Thi đã đủ lợi hại rồi."  Sở Nghệ Niên nói xong, nhìn thần sắc trên mặt Tống Ỷ Thi, vội vàng bổ sung một câu: "Đương nhiên, em còn có thể trở nên lợi hại hơn!"

Sở Nghệ Niên thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: "Nhưng mà, anh vẫn muốn nói, anh đối tốt với em là chuyện bình thường, không liên quan gì đến Vu Mẫn cả.  Cho dù tương lai Vu Mẫn có bị bố anh đuổi ra khỏi cửa thì cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và em, dù chỉ là một chút cũng không có.  Bố mẹ của em cũng không xứng để nói đến, bọn họ có tầm nhìn hạn hẹp, hai người đó không thể trợ giúp em được, thậm chí đến quan tâm em nhiều hơn cũng không thể chứ đừng nói đến cái khác...  Nhưng anh có thể cho em những thứ đó. Nói như vậy, em có thể coi anh như một người thân khác, chẳng lẽ không được sao?"

"Anh chắc chắn bản thân sẽ không trở mặt."

"Anh hy vọng em tin tưởng anh hơn là đề phòng anh đấy." 

Ngữ khí Sở Nghệ Niên chắc chắn, hơn nữa bộ dáng anh tương đối tuấn mỹ, đi cùng với anh là kỹ năng diễn xuất trời sinh đã có - - nếu anh ôn nhu nhìn chăm chú vào ai thì người đó không thể kháng cự là điều đương nhiên. 

Tống Ỷ Thi thầm nghĩ, thiếu chút nữa đã tin anh rồi. 

Tống Ỷ Thi hắng giọng một cái: "Người thân?"

"Ừm."  Tống Ỷ Thi ôm một trái tim nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đào một cái hố cho Sở Nghệ Niên: "Chẳng lẽ anh còn muốn em gọi anh là anh trai cả đời sao?"

Trong đầu Sở Nghệ Niên đã tự động hiện lên hình ảnh Tống Ỷ Thi dùng chất giọng ngọt ngào của mình gọi anh là "anh trai" hết lần này đến lần khác... 

Sở Nghệ Niên thu hết bộ dáng tức giận của cô vào đáy mắt, giống như không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Em nghĩ không sai."

Tống Ỷ Thi hít sâu một hơi: "Em đây không sợ anh đâu."

Cô gái có gương mặt trưởng thành mang theo một tia ngây thơ.  Nhìn qua giống như là bị lời nói của anh đả động vậy. 

Đáy lòng Sở Nghệ Niên mềm nhũn, cười cười: "Được, không sợ thì không sợ. Chỗ quà này cứ từ từ mở ra, về sau có thể trở nên lớn mật hơn một chút...  Yêu cầu gì cũng có thể nói với anh."

Tống Ỷ Thi nói: "Vậy bây giờ em phải đi ngủ rồi."

Sở Nghệ Niên sửng sốt đôi chút, nhưng rất nhanh liền gật đầu: "Được."

Anh đứng lên, sau đó đi ra ngoài, hơn nữa còn tiện tay mà đóng cửa lại cho Tống Ỷ Thi, trước khi đi còn không quên kéo tay nắm cửa r

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play