《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》 

Chủ nhiệm lớp nói: "Không phải vẫn là chuyện cuộc thi tiếng Anh sao..."

 

Thẩm Diệu Chu lạnh nhạt tiếp lời: "Lại tìm không đủ người sao ạ?"

 

Chủ nhiệm lớp lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, cô chỉ vào Tống Ỷ Thi nói: "Gom đủ rồi, gom cho em đấy. Ôi quên mất. Cô bé này là Tống Ỷ Thi, tháng này vừa mới chuyển tới."

 

Giọng điệu Thẩm Diệu Chu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Không phải là tìm cho em."

 

"Đúng đúng, là tìm cho trường, nhưng mỗi lần dẫn đội không phải đều là cậu Thẩm lớn em đây sao. Vậy thì cũng không khác gì là tìm cho em đúng không?" Chủ nhiệm lớp nói, rồi quay đầu lại nhìn Tống Ỷ Thi.

 

Lại thấy Tống Ỷ Thi hơi cắn môi, cúi gầm mặt xuống, không hó hé một tiếng nào. Nhìn qua cứ như bị ai ức hiếp vậy.

 

Chủ nhiệm lớp vội vàng cười nói: "Trước kia em ấy chưa từng tham gia cuộc thi nào như vậy, cũng tương đối hướng nội, về sau em phải quan tâm chăm sóc em ấy nhiều hơn đấy..."

 

Lúc này Thẩm Diệu Chu mới nhìn đến Tống Ỷ Thi.

 

Thẩm Diệu Chu chăm sóc á?

 

Không không không cô không dám nhận đâu.

 

Còn không đợi Thẩm Diệu Chu trả lời, Tống Ỷ Thi vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu cô, em rất hướng ngoại, từ nhỏ em đã lên bục biểu diễn ca hát rồi đó, vô cùng hướng ngoại!"

 

Chủ nhiệm lớp ngẩn người.

 

Tống Ỷ Thi: "Không tin thì để em hát cho cô một bài hát nhé?"

 

Tống Ỷ Thi hắng giọng một cái: "Tạm biệt mẹ đêm nay con phải đi xa, đừng lo lắng cho con con rất vui vẻ cũng rất thông minh..." Tống Ỷ Thi liếm đôi môi khô khốc: "Em rất hướng ngoại đó ạ! Nhạc thiếu nhi kiểu này em có thể hát một lúc ba trăm bài!"

 

"Đúng, Đúng... Đúng là rất hướng ngoại." Chủ nhiệm lớp sững sờ nói, cô nhìn về phía Thẩm Diệu Chu: "Vậy, vậy... Vậy đến lúc đó các em kết bạn cùng nhau đến thành phố Kinh tham gia cuộc thi, cũng phải chăm sóc lẫn nhau nhé."

 

Giáo viên tiếng anh đứng bên cũng tiếp lời: "Đúng vậy, nữ sinh lại càng phải chú ý phương diện này. Làm phiền cậu Thẩm để ý chút, em không cần phải xấu hổ đâu."

 

Bọn họ nghĩ tới lúc Tống Ỷ Thi vừa tới trường học, rất rõ ràng không có bối cảnh gì. Đứa nhỏ này tự nhiên lại chạy đến nơi khác tham gia cuộc thi, thì vấn đề an toàn cũng rất quan trọng.

 

"Bên ngoài bọn buôn người, lừa gạt rất nhiều..."

 

"Còn có mấy bọn tâm lý có vấn đề rảnh rỗi cầm dao ra đường đâm người khác..."

 

"Còn có người mang xăng phóng hỏa xe buýt nữa."

 

"Có đôi khi còn có vật gì từ trên trời rơi xuống..."

 

Tống Ỷ Thi: "..."

 

Cô bị hai người kẻ xướng người hoạ, nói đến tim cũng vọt đến họng, đầu cũng choáng váng.

 

Tống Ỷ Thi: "... Vâng, vâng."

 

Haizzza, thật là phí công ca hát. Còn thiếu chút lạc điệu nữa chứ.

 

"Đây là tài liệu cho cuộc thi lần này..." Chủ nhiệm lớp lấy một quyển sách nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Tống Ỷ Thi: "Em cầm lấy xem một chút, chỗ nào không hiểu, thì hỏi cô hoặc hỏi Thẩm Diệu Chu. Kỳ thật phương diện này Thẩm Diệu Chu vẫn hiểu rõ hơn."

 

Chủ nhiệm lớp cứ như một nhân viên chào hàng không ngừng líu lo giới thiệu mặt hàng, nhất định phải chào cho được mặt hàng Thẩm Diệ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play