Giọng điệu của Tạ Dịch Chi quá mức tự
nhiên trực tiếp, khiến Hoàng Thu Thu nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác
nhìn người đàn ông trước mặt.
Khách sạn không lớn, xung quanh không có
nhiều người qua lại. Tạ Dịch Chi đứng ở trong đám người không khác gì hạc đứng
giữa bầy gà, gần như lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở trong đại sảnh khách
sạn này.
Thậm chí Hoàng Thu Thu có thể cảm giác được
ánh mắt bát quái sau lưng, cô thử giãy dụa một chút, nhưng cổ tay bị khóa chặt,
hoàn toàn không thể tránh thoát.
Hoàng Thu Thu mím môi ngửa đầu nhìn Tạ Dịch
Chi, vì chẳng lẽ: "Anh bị sao vậy?"
Rất ít khi Tạ Dịch Chi xúc động, cho dù
xúc động qua đi thì cũng sẽ không hối hận, cho nên anh vẫn không buông người
ra.
"Tâm tình không tốt." Giọng nói
trầm thấp của Tạ Dịch Chi quanh quẩn bên tai Hoàng Thu Thu, chọc cho vành tai
cô nóng lên.
Thời điểm tâm tình của cô không tốt thì
chỉ biết nghẹn ở trong lòng, nào biết cách giải quyết tâm tình của người khác
như thế nào. Cô trầm mặc để cho Tạ Dịch Chi kéo, khô cằn nhìn anh không nói lời
nào.
Ngay cả nói một câu khách sáo cũng sẽ
không, Tạ Dịch căng thẳng, dứt khoát lôi kéo người đi lên lầu.
"Nhạc trưởng Tạ..." Hoàng Thu
Thu luống cuống đi theo phía sau, lại không dám trực tiếp tránh thoát.
"Tôi có tên, cô không biết?" Tạ
Dịch Chi không thèm quay đầu lại, lập tức cắt đứt lời của Hoàng Thu Thu. Rõ
ràng bình thường nghe thấy thì không có bất kỳ cảm giác nào, hôm nay đột nhiên
nghe được xưng hô này, Tạ Dịch Chi cực kỳ không vui.
"Tạ… Dịch Chi." Hoàng Thu Thu lắp
bắp một lần nữa sửa miệng.
Cơn tức giận bất thình lình của Tạ Dịch
Chi biến mất, ngay cả lực đạo trên tay cũng theo bản năng nhẹ hơn không ít.
......
"Mẹ, sẽ không có việc gì chứ?"
Lễ tân nhìn Hoàng Thu Thu bị kéo lên cầu
thang, nhịn không được quay đầu hỏi mẹ mình đang đứng bên cạnh xem kịch.
"Tiểu tình nhân giận dỗi đấy!"
Bà chủ mang theo vẻ mặt hiểu rõ nói, "Cũng chỉ có đầu gỗ như con mới không
nhìn ra, sớm biết vậy nên để cho con đi xem mắt nhiều hơn, như vậy mới hiểu được
tư vị này~"
"Mẹ, nếu như đối tượng xem mắt mà mẹ
giới thiệu cho con giống như vị tiên sinh này, mỗi ngày con đều sẽ đi xem mắt!"
Lễ tân trịnh trọng nói.
Bà chủ lườm con gái mình một cái:
"Loại đối tượng này có thể để mắt tới con?"
Mặc dù khách sạn này không lớn, nhưng thắng
ở sạch sẽ, gần đó lại là trường trung học trọng điểm, làm ăn phát đạt. Rất
nhanh bà chủ và lễ tân đã vội vàng đón tiếp khách mới, bỏ lại Hoàng Thu Thu và
Tạ Dịch Chi ở phía sau đầu.
Đến lầu hai, đi tới trước căn phòng vừa đặt,
Tạ Dịch Chi mới chậm rãi buông tay Hoàng Thu Thu ra.
"Cô ở đâu?" Tạ Dịch Chi mở cửa
ra hỏi.
"Gian phòng kia." Hoàng Thu Thu
chỉ chỉ căn phòng đối diện sau lưng Tạ Dịch Chi.
Tạ Dịch Chi xoay người nhìn qua, ghi nhớ
số phòng rồi đi vào đó, đem đồ đạc của mình ném vào.
Hoàng Thu Thu bị bỏ lại ngoài cửa mờ mịt
nhìn Tạ Dịch Chi đi vào, đang lúc cô định rời đi, Tạ Dịch Chi từ bên trong đi
ra lạnh lùng nói: "Lại muốn đi?"
Hôm nay nhạc trưởng Tạ vô cùng kỳ quái,
Hoàng Thu Thu nhíu mày: "Nhạc trưởng Tạ, ngài còn có việc gì không?"
Vừa dứt lời, Hoàng Thu Thu liền cảm thấy
không ổn, cô gần như chưa bao giờ đỏ mặt với người khác, cũng sẽ không dùng giọng
điệu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.