Vòng thi đấu tự do có rất nhiều người,
không ít thí sinh muốn thể hiện bản thân thông qua bản nhạc có độ khó cao,
nhưng rủi ro cũng kèm theo đó. Kéo tốt có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho ban
giám khảo, kéo không tốt, chẳng những không có ấn tượng tốt, ngay cả vượt qua
cũng không thể.
Vị nhân huynh "học violin" trước
mặt Hoàng Thu Thu đã đi con đường này, vừa lên sân khấu chính là một bản nhạc
có độ khó cao, tốc độ nhanh tay không chịu nổi.
Anh ta dễ dàng nhận được năm pass, Sters
nhịn không được đánh giá vài câu.
Người lên sân khấu tiếp theo là Hoàng Thu
Thu, cô không có cảm giác khẩn trương gì đối với việc lên sân khấu chơi violin,
với cô mà nói, cho dù diễn tấu gì cũng đều tự nhiên giống như ăn cơm uống nước.
Thậm chí một giây trước khi bước lên sân khấu, Hoàng Thu Thu vẫn còn đang thất
thần.
Nhưng mà nhìn thấy Tạ Dịch Chi không chút
thay đổi phía sau Sters, Hoàng Thu Thu lập tức hoàn hồn, nhịn không được cầm
violin lên. Trong khoảng thời gian này cô bị Tạ Dịch Chi dạy ra quán tính, nhìn
thấy anh liền sợ hãi đến hoảng hốt, rõ ràng cho tới bây giờ Tạ Dịch Chi chưa từng
nói những câu nặng lời.
Phần lớn người của Dàn nhạc Tố Trúc đứng
dưới sân khấu đều biết hôm nay Hoàng Thu Thu muốn lên thi đấu, nhưng Cốc Thành
Kính trên sân khấu lại tuyệt nhiên không biết chút nào.
Ông nghe thấy tên được báo trên loa phát
thanh, đang định nói cho mấy vị giám khảo chuyện Hoàng Thu Thu không thi, kết
quả lập tức nhìn thấy cô xách violin đi lên, còn rất ra hình ra dạng.
"Cốc, ông muốn nói cái gì?"
Sters quay đầu nhìn thoáng qua Cốc Thành Kính vừa phát ra một tiếng thì không
nói thêm gì nữa.
"Không có việc gì." Cốc Thành
Kính lui về phía sau một bước, tiếp tục đứng ở phía sau giám khảo làm tấm nền,
ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu. Trong lòng cân nhắc đợi lát nữa
xuống sân khấu phải đi hỏi xem xảy ra chuyện gì.
Sters dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cốc Thành
Kính, cuối cùng quay đầu lại nói với Hoàng Thu Thu, "Cô có thể bắt đầu."
Hoàng Thu Thu gật đầu, khởi thế, đặt cây
violin lên vai mình. Cô đã luyện động tác này thật lâu, không biết Tạ Dịch Chi ở
một bên đã sửa sai bao nhiêu lần. Tiếng đàn và kỹ năng là một chuyện, nhưng tư
thế và khí chất đứng trên sân khấu cũng rất quan trọng. Tạ Dịch Chi nhìn không
quen tật xấu khi cầm violin của cô, nhất định phải tiến vào trạng thái từ lúc cầm
violin lên.
"Không cần làm quá nhiều động tác
hoa mỹ trên sân khấu, làm như vậy ngược lại sẽ không đẹp mắt." Thời điểm Tạ
Dịch Chi nói lời này, anh dựa vào ghế sô pha thoải mái được bà nội Minh Liên bố
trí, trên mặt lại lộ ra một cỗ ngạo khí trời sinh, "Gọn gàng, lưu loát là
được."
Đương nhiên gọn gàng lưu loát không phải
là yêu cầu của Tạ Dịch Chi, anh chỉ hy vọng khi Hoàng Thu Thu cầm violin, cần
phải có khí thế. Một khi cầm violin, thế giới này chính là của cô.
Lúc đầu Hoàng Thu Thu không hiểu, cô luôn
cho rằng âm thanh mới là quan trọng nhất, các yếu tố khác bên ngoài đều không đủ
để ảnh hưởng đến kết quả.
Nhưng sau vài lần Tạ Dịch Chi làm mẫu,
Hoàng Thu Thu mới phát hiện thì ra một người có thể không cần dựa vào âm thanh
cũng có thể ... 'Dễ nghe' như vậy.
Trong thế giới của Hoàng Thu Thu, tất cả
đều có thể dùng âm thanh để hình dung, nói một câu Tạ Dịch Chi 'dễ nghe' cũng
không quá mức.
"Được nha." Một vị giám khảo
bên cạnh Sters vừa thấy động tác này của Hoàng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).