"Nghe thấy không?" Đột nhiên Tạ
Dịch Chi cầm sách gõ lên bàn trà, chọc cho Hoàng Thu Thu hoảng sợ.
Hôm nay Tạ Dịch Chi được nghỉ ngơi, anh
nói ban ngày phải tới giảng bài cho Hoàng Thu Thu, kết quả Hoàng Thu Thu không
chăm chú nghe được bao lâu liền bắt đầu thất thần, nhìn bộ dáng của cô, giống
như chỉ hận không thể đưa lỗ tai ra ban công.
Hoàng Thu Thu chột dạ níu kéo thảm phủ ghế
sô pha, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Từ nhỏ cô đã có tật xấu này, chỉ cần bên
ngoài phát ra một chút âm thanh đều có thể phân tán lực chú ý của cô, cái này
cũng dẫn đến thành tích đi học trước kia của Hoàng Thu Thu vẫn luôn bình thường,
mặc dù trí nhớ của cô đặc biệt mạnh.
Nhưng mặc dù bây giờ bên ngoài không có một
chút âm thanh, nhưng Hoàng Thu Thu nghe giọng nói trầm thấp mang theo từ tính Tạ
Dịch Chi cũng sẽ thất thần, nhưng Tạ Dịch Chi không biết tật xấu này của cô, chỉ
cho rằng cô thích tiếng nhạc bên ngoài.
"Tôi chỉ nói một lần, không có nhiều
thời gian như vậy." Tạ Dịch Chi cau mày đứng dậy đóng hết cửa sổ trong
phòng lại rồi mới trở về, một lần nữa ngồi xuống nói cho Hoàng Thu Thu về âm nhạc
cùng lịch sử của violin.
Tạ Dịch Chi quá mức quen thuộc đối với mấy
thứ này, thậm chí có thể không cần đọc sách đã có thể lưu loát kể lại, đáng tiếc
rõ ràng chỉ chốc lát sau Hoàng Thu Thu lại bắt đầu thất thần, lúc này vẫn nhìn
chằm chằm mặt anh.
"Hoàn hồn." Tạ Dịch Chi đè nén tức
giận, khuôn mặt tuấn mỹ đều là băng sương. Tính tình anh không tốt, nhưng không
hiểu sao lại có thể nhịn được Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu cúi đầu nhận sai, cô không
khống chế được bản thân, hơn nữa còn là khi nghe thấy gi� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).