Sân vận động không có một tiếng ồn, chỉ
có âm thanh diễn tấu của các thành viên trong dàn nhạc Phong Diệp.
Tạ Dịch Chi cầm gậy chỉ huy đứng trên sân
khấu, không giống như nhạc trưởng của dàn nhạc, ngược lại càng giống như tướng
quân ra lệnh, dẫn mọi người tiến thẳng không lùi.
Khán giả dưới sân khấu nghe đến nhiệt huyết
sôi trào, không có cảm nhận được vẻ an nhàn như bình thường, ngược lại trong
lòng giống như bị một đôi bàn tay to vô hình nắm chặt, treo cao, hô hấp không
thông.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi giữa giờ,
không hiểu sao tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Mỗi lần nghe bọn họ diễn tấu, trong
lòng đều đặc biệt khẩn trương." Tất Chu thở ra một hơi thật mạnh, khoa
trương lau trán.
Phong cách của mỗi dàn nhạc là khác nhau,
mà yếu tố quan trọng nhất chính là nhạc trưởng.
Phong cách cá nhân của nhạc trưởng sẽ dẫn
dắt dàn nhạc thể hiện ra các khúc nhạc khác nhau.
Đặc biệt là những dàn nhạc trẻ như Phong
Diệp hay Tố Trúc, nhạc trưởng lại càng đóng vai trò quan trọng. Về sau khi dàn
nhạc chân chính đạt được hài hòa, có một mặt độc đáo của riêng mình, mặc dù
thay đổi nhạc trưởng, đổi mới bản nhạc, nhưng vẫn có thể bảo trì phong cách
riêng của dàn nhạc.
Bởi vì khi đó không phải là dàn nhạc dựa
vào nhạc trưởng, mà là nhạc trưởng phải căn cứ vào dàn nhạc mà thay đổi.
Đáng tiếc lúc này dàn nhạc Phong Diệp vẫn
chưa có thực lực như vậy, bọn họ cần có người đến chỉ dẫn.
Hoàng Thu Thu tựa lưng vào ghế, thật lâu
vẫn không nói gì, giờ phút này trong lòng cô rung động không thôi.
Nghe trực tiếp tại chỗ cùng với nghe các
bản ghi âm trong đĩa là một cảm giác khác nhau.
Hoàng Thu Thu lớn như vậy, lại từng là
thành viên của một dàn nhạc nhỏ, nhưng mà chưa từng nghe qua một buổi diễn tấu
trực tiếp của một dàn nhạc chính quy.
Cho dù là ở đường Hoa Hằng, phần lớn cô đều
ở trong phòng tập luyện của dàn nhạc Tố Trúc,
không nghe thấy các dàn nhạc khác diễn tấu.
Cho dù có nghe được thì cũng chỉ là những
khúc nhạc không được hoàn chỉnh khi tập luyện, hơn nữa không thể không thừa nhận,
âm thanh khi tập luyện cùng với khi diễn tấu thật sự là khác nhau rất lớn. Còn
nữa, nghe dàn nhạc của mình cùng với dàn nhạc khác, cảm giác cũng hoàn toàn
khác nhau.
Nếu như dàn nhạc Tố Trúc giống như dòng
suối chậm rãi chảy xuôi trong lòng người nghe, khiến người ta có cảm thấy nóng
nảy bất an đến đâu cũng có thể ổn định. Vậy dàn nhạc Phong Diệp diễn tấu ra loại
cảm giác khiến cho da đầu người ta tê dại, da gà nổi khắp người, nhưng lại quyến
rũ khiến người ta muốn dừng cũng không dừng được.
"Thành thật mà nói, nếu năm ngoái
dàn nhạc Phong Diệp chọn tôi, có lẽ tôi sẽ không đến Dàn nhạc Tố Trúc."
Trình Huy Khuê nhìn chằm chằm người trên sân khấu, gằn từng chữ.
Tất Chu liếc anh cười nhạo một cái:
"Người anh em, hiện tại ngay cả đoàn của chúng ta mà anh cũng không đứng vững,
còn nhớ thương đến dàn nhạc Phong Diệp nhà người ta."
Trình Huy Khuê lập tức sờ đầu, cười ha hả
nói: "Tôi nói một chút mà thôi, Tất ca đem những lời này của tôi quên đi,
đừng nói với nhạc trưởng."
Kỳ thật không riêng gì Trình Huy Khuê,
cho dù năm ngoái dàn nhạc Ph ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).