Ngõ
hẻm cách khách sạn không xa, trên đường tuy cũng có người đi đường lui tới,
nhưng so với chen chúc trong ngõ hẻm nhỏ vẫn tốt hơn nhiều.
Sau
khi quyết định quay về khách sạn, hai người nắm tay chậm rãi trở về.
Bởi
vì hôm nay là đặc biệt đi ra ngoài dạo phố, hoặc có thể nói là đi du ngoạn, vì
vậy hai người đều mặc vô cùng thoải mái.
Thành
phố C giữa hè buổi chiều, có lúc có gió nhẹ, mang theo hơi nước và màu xanh
tươi mát thổi qua, vạt áo ngắn tay rộng thùng thình của Giang Ảnh đong đưa,
quét qua bàn tay đang ôm cô của Trác Thành. Lúc vừa bắt đầu đi bộ về anh còn mở
miệng nói vài câu với cô, lúc sau cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ đi về phía
trước cùng cô, tận hưởng cảm giác thoải mái khi cùng cô dạo phố trong gió hè lắc
lư an nhàn.
Giang
Ảnh cũng không nói lời nào, nắm tay anh lắc lư, rũ mắt xuống chậm rãi bước đi,
bên cạnh nhìn sang lông mi hơi rũ xuống, chân đi xiêu vẹo động lòng người, bởi
vì khóe miệng khẽ mím, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên ở bên gò má, khiến anh thỉnh
thoảng quay đầu lại nhìn.
Thật
ra, trong nửa đầu đoạn đường về, trong đầu Giang Ảnh đều là đợi lát nữa trở lại
khách sạn cô sẽ nói lý do gì với Trác Thành, mới có thể cho mình tự nhiên không
lộ dấu vết dùng di động hoặc là máy tính tư vấn phòng làm việc về cái khuy măng
sét.
Sau
một hồi suy nghĩ, cô thầm thở dài và vẫn quyết định lấy lý do “công việc”, chỉ
cần nói Tư Nguyên giao cho cô cái báo cáo gấp.
Ừ,
nghe rất hợp lý.
Sau
khi Giang Ảnh hạ quyết tâm mới thấy yên lòng, cô nghiêng mặt sang nhìn Trác
Thành, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, không tự giác cong khóe môi, hé miệng
mỉm cười với anh.
Cô
cười, Trác Thành cũng như bị lây nhiễm cũng cười theo, hai người nắm tay nhau
đi trên đường người qua lại ở thành phố C, đều cười đến mặt mày cong cong.
Chậm
rãi gạt những suy nghĩ lung tung trong lòng sang một bên, Giang Ảnh lúc này mới
cảm nhận được với Trác Thành hai người có được một đoạn thời gian rảnh rỗi là
hiếm cỡ nào, đầu năm nay sau khi đi nghĩ dưỡng ở suối nước nóng Linh Vu vài ngày,
cô và Trác Thành bắt đầu bận công việc như con quay, bận rộn nửa năm, vất vả lắm
tranh thủ lúc rảnh rỗi ở thành phố C nghỉ ngơi, nhưng hai ngày nay cô bởi vì
quà sinh nhật, ở chung với anh có chút lơ đễnh, đây không phải là điển hình của
được cái này mất cái kia sao.
Nghĩ
tới đây, Giang Ảnh cảm thấy có chút hối hận, cắn chặt môi, trong tiềm thức nắm
chặt tay Trác Thành hơ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.