Đường
trở về Hạ trấn lại là mấy tiếng đồng hồ, tâm tình không giống với lúc đến,
trong nội tâm Giang Ảnh vừa tán thưởng vừa chua xót, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng
đến lời Lý Nhạc nói, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.
Sau
khi về đến thị trấn, Giang Ảnh vốn muốn mời cô Trần cùng nhau ăn cơm, cảm ơn cô
Trần bận trước bận sau cùng bọn họ chạy đi thật xa, hơn nữa mấy người bọn họ và
cả tài xế gần như là đã đói bụng hơn nửa ngày.
Cô
Trần thật sự thành khẩn từ chối, “Tôi cũng muốn ăn với mọi người một bữa, nhưng
tôi phải đến nhà bà ngoại đón bọn trẻ nữa, chậm thêm chút nữa bà cụ sẽ phát cáu
mất.”
“Tâm
ý của mọi người tôi nhận rồi, chuyện của các em học sinh chúng ta cứ liên lạc bất
cứ lúc nào, đừng khách sáo.”
Nghe
cô Trần nói như vậy, Giang Ảnh cũng không tiếp tục mời làm cô ấy khó xử nữa, hẹn
cô Trần về sau thường xuyên liên lạc, thường xuyên nói chuyện của các em học
sinh.
Sau
khi bọn họ đưa cô Trần đến chỗ cô muốn xuống xe, cũng xuống xe tạm biệt cô ấy.
Cô
Trần vẫn là cười tủm tỉm như vậy, lại vươn tay bắt tay với hai người Giang Ảnh
Trác Thành, “Cảm ơn mọi người đã tới, trở về trên đường thuận buồm xuôi gió.”
-
Tiễn
cô Trần xong, Giang Ảnh và Trác Thành ở gần nhà khách Hạ trấn mua chút đồ ăn,
trở về phòng vội vàng ăn xong rồi nằm vào trong chăn ngủ bù.
Vốn
dĩ bọn họ muốn từ thị trấn quay về thành phố C, đêm nay ngủ lại ở khách sạn
trong thành phố C, nhưng mà từ Hạ trấn đến thành phố C phải mất mấy giờ đồng hồ,
chờ đến thành phố C có thể đã tối muộn rồi, Giang Ảnh còn phải viết một ít tài
liệu cho buổi họp báo ngày mai, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Vì
vậy bọn họ quyết định ở lại Hạ trấn thêm một đêm, ngày mai sau khi mọi việc kết
thúc lại đi thành phố C cũng không muộn.
Trên
đường bôn ba cả một ngày, hai người đều thật sự mỏi mệt, chi tiết đau lòng nhìn
đối phương giống như lúc trước cũng không có, trực tiếp đầu dựa sát vào nhau, một
giây cũng không chút khách sáo tiến vào trạng thái ngủ say.
Có
thể là bởi vì trong nội tâm có tâm sự nặng nề, giấc ngủ này Giang Ảnh ngủ không
quá lâu.
Lúc
mở mắt ra ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mới chỉ hơi tối,
trong nội tâm cô nhẹ nhàng thở phào, trước khi ngủ quên cài báo thức rồi, còn
may không có trực tiếp ngủ đến tối.
Cô
vừa đứng dậy xuống giường vừa cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, vừa mở màn
hình điện thoại ra, tin nhắn của Tư Nguyên đã gửi tới, một tin rồi lại một tin,
trên thanh thông báo của điện thoại trong nháy mắt nhảy ra một loạt.
[Cậu
đã xem cái này chưa?]
[Vụ
“khóa học trực tuyến” có biến mới? Là do đối thủ cạnh tranh ác ý bôi nhọ? ——
tin tức được chia sẻ từ weibo]
[Bài
viết đó quả nhiên là Giáo dục Đông Ninh tìm người đăng lên? Tớ thật sự phục cái
đám thiêu thân này, suốt ngày chỉ biết chơi xấu, chả làm được việc gì nên hồn,
hết nói nổi.]
[Weibo
chính thức của bọn họ đã đăng bài xin lỗi rồi.]
[Cậu
bên đó trò chuyện với học sinh như thế nào rồi?]
[Bọn
tớ bên này vẫn sẽ mở buổi họp báo như dự tính ban đầu, một lần nói rõ, miễn cho
sau này lại có người lấy khóa học trực tuyến ra viết bài bôi đen.]
Giang
Ản ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.