Hai người họ ôm
nhau một hồi trong bóng tối, đột nhiên cách đó không xa có tiếng mở cửa thang
máy truyền lại.
Người từ thang máy đi ra khẽ hắng giọng một tiếng, làm cho đèn kích hoạt
bằng giọng nói trong hành lang lại bật sáng, rồi sau đó bước chân càng xa dần,
đi đến mái hiên hình vòm ở hướng bên kia của thang máy.
Cùng với âm vang của tiếng đóng cửa nghẹt thở, hành lang lại một lần nữa
trở nên im lặng.
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ một chút, bóng tối nóng hầm hập và nhớp
nháp trong nháy mắt được ánh đèn chiếu sáng, choáng ngợp không biết trốn đi
đâu.
Giang Ảnh co người lại không tự nhiên hắng giọng.
Vừa lúc nãy mặt của Trác Thành và cô rất gần, trán chạm trán, hơi thở
nóng rực phả vào má cô, cô cảm thấy gương mặt mình vừa mới nóng lên cách đó
không lâu đã gần như lại đang nóng bừng.
Lúc này đã có một chút khoảng cách, nhưng Trác Thành vẫn không buông
bàn tay đang nắm lấy vai cô.
“Khụ…” Giang Ảnh cắn cắn môi, thử mở miệng nói: “Cái đó...”
“Xin lỗi.” Trác Thành không đợi cô nói, đã nhận ra mình vẫn còn đang ôm
Giang Ảnh, nên vội vàng buống tay.
Giang Ảnh thấy lời x ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.