Lúc Hứa Kinh Hoa trở lại Vọng Xuân cung liền thấy Thái hậu đang chờ nàng:
"Con đi tiễn bọn họ thôi mà cũng lâu như vậy sao?”
"Ha ha, lúc nãy trên đường đi con và Thái Tử có trò chuyện một lúc, lúc nhận ra thì trời đã tối mất rồi." Hứa Kinh Hoa đến ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, tự rót cho mình một chén nước rồi thở dài nói: "Hôm nay con phát hiện, hóa ra cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng gì.”
Thái hậu nghe Hứa Kinh Hoa nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Sao đột nhiên con lại nói như vậy? Là Diễm Nhi kể khổ với con?”
Hứa Kinh Hoa lắc đầu: "Không có, nếu như hắn chịu nói ra thì tốt rồi. Con phải gặng hỏi mãi hắn mới chịu tiết lộ một chút. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn luôn giấu kín mọi suy nghĩ của bản thân, lo lắng trong lòng cũng đều không để người khác biết được.”
Thái Hậu nghe Hứa Kinh Hoa phân tích thì khẽ giật mình —— từ nhỏ đến lớn Lưu Diễm đều do một tay bà nuôi nấng, bao nhiêu năm như vậy vẫn khó để có thể hiểu hết những gì hắn đang nghĩ ở trong lòng. Hứa Kinh Hoa mới vào cung chưa được bao lâu đã có thể hiểu rõ tính cách của hắn, trừ khi hai người họ....
Hứa Kinh Hoa không để ý Thái Hậu bỗng trở nên khác lạ, tiếp tục nói: "Con cảm thấy cho dù là Hoàng Thượng hay Thái Tử ở trên vạn người, ai cũng có rất nhiều âu lo phiền não, hơn nữa đều là việc quốc gia đại sự mà chúng ta không thể giúp được gì.”
Nàng chậm rãi kể lại cho Thái hậu cuộc trò chuyện giữa hai người: "Thái Tử điện hạ lo lắng Cao Mục lòng dạ hẹp hòi, đi Lư Châu sẽ gây họa.”
"Diễm Nhi ngay cả những thứ này cũng nói cho con sao?" Thái hậu ngoài mặt tỏ ra không mấy quan tâm, nhưng bên trong lo lắng đến mức tim đập thình thịch.
"Những thứ này không thể nói sao?"
"Cũng không phải là không thể nói, chỉ là bình thường bọn họ sẽ không nói với một tiểu cô nương như con." Thái hậu thấy Hứa Kinh Hoa lộ ra vẻ khó hiểu thì cười cười, đưa tay lên xoa đầu nàng: "Giống như con nói đấy, chúng ta nghe không hiểu chuyện quốc gia đại sự mà bọn họ nói, vì vậy có nói với chúng ta cũng vô ích.”
Hứa Kinh Hoa nghe vậy liền phản đối: "Tuy rằng không giúp được gì, nhưng so với việc bọn họ cứ giữ ở trong lòng như vậy thì nói ra không phải sẽ nhẹ nhõm hơn sao? Ít nhất cũng có thể giúp họ giải tỏa tâm trạng mà!”
Thái hậu cảm thấy nàng nói chuyện chẳng khác nào trẻ con, nhưng nghĩ lại Hoàng Thượng ở trên triều nhìn có vẻ bình tĩnh lí trí, thế mà lúc nào cũng chạy tới chỗ bà cáu kỉnh than vãn đủ kiểu, cũng không khác Hứa Kinh Hoa là mấy liền bật cười thành tiếng.
"Con thật sự muốn nghe những chuyện đó sao?" Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, chậm rãi nói: "Đối với con mà nói, không nghe những thứ này sẽ tốt hơn, đương nhiên, biết thêm chút triều chính đại sự, cũng có thể mở rộng tầm mắt, hiểu được một ít chuyện trước kia không rõ.”
Hứa Kinh Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Con cũng không quá hứng thú với những chuyện đó, nhưng nếu có thể thì con vẫn muốn được nghe.”
Đứa bé này có một đôi mắt đen lay láy, lấp lánh phản
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.