Phần ý tốt này của Lưu Diễm, Hứa Kinh Hoa thật sự không muốn tiếp nhận.

Lần trước cùng Đoàn Hoằng Anh gặp mặt đến nay, đã gần năm tháng, Hứa Kinh Hoa không phải không nhớ tới hắn ta, chỉ là... Nàng không muốn biết tình hình gần đây của Đoàn Hoằng Anh mà thôi.

Vẻ kháng cự hiện rõ trên mặt nàng khiến cho Lưu Diễm có chút ngạc nhiên: “Sao thế? Muội không muốn viết thư về sao? Chẳng lẽ trước khi muội đến kinh thành đã cùng hắn ta cãi nhau sao?”

“... Không phải.” Hứa Kinh Hoa thay đổi tư thế ngồi, cảm thấy không thoải mái lắm, lại nghiêng sang một bên, còn muốn nhấc chân lên, nhưng bị vạt váy kìm lại, không nhấc chân lên được, nàng buồn bực hạ chân xuống, dựa vào cửa sổ xe bên kia, rốt cuộc cũng dừng lại.

Lưu Diễm vẫn luôn quan sát ở bên cạnh, hắn cũng bị một loạt động tác này của nàng làm cho bối rối -- ngoại trừ cãi nhau tức giận, còn có chuyện gì có thể khiến một người, rõ ràng vô cùng nhớ người bạn lớn lên từ nhỏ với mình, nhưng lại không chịu viết thư gửi cho hắn ta đây?

Đáp án đã có, Lưu Diễm lại cứng rắn áp xuống, giả vờ uất ức nói: "Vậy là do ta quản nhiều chuyện rồi.”

Hứa Kinh Hoa bất đắc dĩ quay đầu lại: "Ta không có ý đó, chính là... lúc ta rời đi, ta đã không nói lời tạm biệt với hắn ta, bây giờ biết viết thư như thế nào đây?”

Lưu Diễm không hiểu: "Nhưng vừa rồi muội nói không cãi nhau, vậy vì sao... Có phải lúc muội đi hắn ta không ở Hoài Nhung đúng không?”

Hứa Kinh Hoa gật gật đầu, Lưu Diễm nói: "Cái này không trách muội được..."

"Ách, ta cũng không cáo biệt đồng bạn khác, chỉ có hàng xóm Nhị Toàn nhìn thấy, nhưng ta cũng không nói với hắn là muốn vào kinh."

Cho nên những đồng bạn của nàng căn bản không biết cha con bọn họ đi đâu: "Nếu thế muội càng nên viết thư trở về!”

"Viết thư quá phiền toái, người bảo bọn họ truyền tin đi, nói ta ở kinh thành định cư, mọi chuyện đều ổn, chớ nhớ mong.”

Lưu Diễm không lên tiếng, chỉ nhìn Hứa Kinh Hoa.

"Người nhìn ta làm gì?" Hứa Kinh Hoa không được tự nhiên: "Như vậy còn không được sao?”

"Không phải không được, chỉ là..." Lưu Diễm chậm rãi nói, "Không giống cách làm của muội cho lắm.”

Từ ngày đầu tiên nàng tới kinh thành đã vô cùng nhớ mong Hoài Nhung, cũng thỉnh thoảng nhắc tới những tiểu đồng bạn kia, về sau còn thiếu chút nữa chạy về, hiển nhiên không phải loại người xa trà lạnh.*

*Nhân tẩu trà lương – 人走茶凉 – rén zǒu chá liáng (người xa trà lạnh; chén trà nóng mời khách, khách đi rồi, chén trà cũng trở nên lạnh; dùng để chỉ nhân tình đạm bạc, thế thái nóng lạnh).

Ánh mắt Hứa Kinh Hoa né tránh, miệng ngậm chặt.

"Được rồi, cứ như vậy đi. Cũng rất tốt, quên đi bọn họ, có thể kết thêm nhiều bạn mới.”

Hứa Kinh Hoa: "..."

Lưu Diễm đưa tay chỉ vào chính mình: "Ta cũng có thể nhân cơ hội thay thế vị trí của Đoàn Hoằng Anh, trở thành bằng hữu thân thiết nhất của muội.”

"Người là trẻ con đấy à? Mấy chuyện đó cũng để ý.”

"Không phải trẻ con thì không thể để ý sao? Muội là người bạn tốt nhất của ta, ta cũng hy vọng ta là người bạn tốt nhất của muội, không phải là rất hợp lý sao?”

"Đúng đúng đúng, Thái tử điện hạ nói gì đều đúng." Hứa Kinh Hoa nói qua loa lấy lệ một câu, dựa vào vách xe rung lắc, đột nhiên cảm thấy trong xe ngột ngạt, cùng với những chuyện cũ bị Lưu Diễm vài câu khơi gợi lên, tất cả cùng nhau đè lên ngực nàng, khiến nàng không thở nổi.

"Thật ra không phải ta muốn quên bọn họ." Nàng nhịn không được mở miệng, "Chính là... Ta lúc ấy giận chính mình, cha ta lại vội vàng vào kinh tìm người thân, thế rồi cứ như vậy mà đi. Lúc đó ta rất ngốc, không biết kinh thành xa như vậy, xa đến mức �

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play