Tuy nói rằng
Hứa phủ là nhà của Hứa Kinh Hoa nhưng tính ra nàng ở đây cũng chỉ có mấy ngày.
Cha không ở chỗ này, cho nên dù có trở lại, nàng cũng không cảm thấy đây là về
nhà. Hơn nữa bởi vì trong nhà chỉ có một người chủ nhân là nàng cùng một lão
tiên sinh, muốn ăn cơm thì chỉ có thể ăn một mình nên trong lòng có chút không
quen.
Kể từ lúc đưa
cha đến Bạch Mã Tự, Hứa Kinh Hoa đã có khoảng chừng một tháng không trở về. Cây
lựu trong sân cũng đã nở hoa, đỏ rực một khoảng trời, trông rất đẹp. Cây dâu
tằm trồng ở sân sau cũng sống tốt. Tuy rằng thân cây có hơi nhỏ, cành lá thưa
thớt, không chịu được lạnh nhưng cứ từ từ phát triển, rồi sẽ có ngày tươi tốt.
Củ cải trong
vườn rau xanh mướt, lớn nhanh đến mức lấn át hết cả cà tím, làm cho những cây
cà tím con trông có vẻ đặc biệt gầy nhỏ. Dàn dưa chuột bên cạnh thì lại ngược
lại, hết sức xanh tốt, thậm chí còn nhìn thấy mấy bông hoa vàng nho nhỏ đang hé
nở.
Đây đều là
thành phẩm do nàng và cha tự tay trồng lấy.
Hứa Kinh Hoa đi
dạo quanh vườn rau một vòng, trong lòng yên ổn một chút, hỏi Thúy Nga: “Con chó
nhỏ kia đâu rồi?”
“Lúc cô nương
không có ở đây, nô tỳ lại không biết nuôi chó nên dắt nó ra ngoại viện nuôi
cùng chó lớn. Bây giờ nó có hơi hung dữ, cũng không dám dắt vào.”
“Vậy thì cứ để
nuôi ngoài ngoại viện đi, tránh cho nó chạy ra phá vườn rau.”
Nàng đi bộ về phòng,
nói với Thanh Mai và Thúy Nga: “Ta cảm ơn các tỷ, hai người đã vất vả lo cho
cái nhà này rất nhiều rồi.”
Hốc mắt Thúy
Nga ửng đỏ, cúi đầu nói: “Đều là những chuyện nô tỳ nên làm.”
Hứa Kinh Hoa
lại bảo Thanh Mai, có thời gian thì đi thăm Triệu ma ma một chút: “Trước kia
đều là do ta không hiểu chuyện, liên lụy đến ma ma, nhờ tỷ thay ta gửi lời xin
lỗi. Sau này ta sẽ thường xuyên phái người đến chỗ bà ấy, xem có việc gì có thể
giúp được ta sẽ giúp.”
Đột nhiên trở
lại nơi này, nàng không có ai để nói chuyện, cũng không có việc gì để làm, dặn
dò xong xuôi, nàng cũng đi ngủ sớm. Chờ đến sáng hôm sau tỉnh lại, Tề Vương đã
đến đón nàng, cùng nhau đến Bạch Mã Tự.
Hứa Kinh Hoa
thắp hương cho cha, chỉ lẩm bẩm vài câu về chuyện di dời hài cốt của mẹ và
chuyện nàng muốn được đọc sách, biết chữ.
Tề Vương chờ
nàng khấn xong, cũng đem hương cắm vào lư hương rồi lại nói: “Đại ca nhìn thấy
rồi đấy, người đã tìm về được rồi…”
Hứa Kinh Hoa:
“?”
“Sau này chắc
là sẽ không chạy lung tung nữa, còn biết tự mình bái sư đọc sách, có thể nói là
lớn rồi, hiểu chuyện rồi.”
Tề Vương nói
xong còn liếc Hứa Kinh Hoa một cái. Nàng đang trợn tròn mắt nhìn hắn.
Tề Vương cười
cười, nói tiếp: “Bệnh của nương nương cũng khỏi rồi, chỉ là vẫn luôn lo lắng
Kinh Hoa một mình sống ở bên ngoài. Chờ ta nghĩ ra biện pháp để hai người bọn
họ có thể thoải mái ở cùng một chỗ.”
Hắn nói xong
còn kể mấy chuyện vặt vãnh, dài dòng hơn cả Kinh Hoa, xong mới cùng Hứa Kinh
Hoa đi ra ngoài.
Hứa Kinh Hoa
trong lòng nghẹn ứ, chân vừa mới bước được một bước ra bên ngoài, liền vội vàng
nói: “Thánh mách lẻo!”
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.