Đáng tiếc tránh được mùng
một, tránh không được mười lăm, Thái hậu tạm thời tha cho bọn họ, để cho bọn họ
ăn cơm trước, Hoàng Thượng vẫn còn đây!
Hôm nay rốt cuộc đã muộn,
nếu ở trong cung Thái hậu, Hoàng Thượng không có cách nào nói chuyện sâu xa
cùng Tống Hoài Tín, sau khi nói chuyện đơn giản, liền để Tề Vương mang theo
Tống Hoài Tín xuất cung, đi Hứa phủ an trí trước.
Vì thế Hứa Kinh Hoa và
Lưu Diễm ăn cơm xong, Hoàng Thượng cũng rảnh rỗi, sai người kêu, muốn tính sổ.
Thái hậu mang theo hai
người bọn họ trở về, hai người đều quỳ xuống hành lễ, Hoàng Thượng không quát,
thản nhiên nói: "Trẫm đoán nương nương và lão Ngũ đều không nỡ nói Kinh
Hoa, ta đành phải tự mình làm ác nhân.”
Hứa Kinh Hoa không thân
thiết với Hoàng Thượng, nhưng trước kia mỗi lần Hoàng Thượng thấy nàng đều cười
ha hả, vô cùng hòa khí, nói chuyện chưa từng mang theo uy thế giống như bây
giờ, làm cho người ta sợ hãi, nhịn không được nuốt nước miếng.
"Thi cốt của vong
phụ chưa lạnh đã tùy hứng bỏ đi, một câu nói không lưu lại, làm cho tổ mẫu đau
buồn ngã bệnh, Kinh Hoa, chính con tự mình nói xem, đây là
đạo làm con sao?"
Hứa Kinh Hoa cúi đầu
không dám hé răng.
Hoàng Thượng còn chưa nói
xong: "Nếu ở bên ngoài nghe thấy hài tử nhà ai làm như vậy, có phải con cũng
muốn mắng một tiếng lang tâm cẩu phế, bất hiếu đến cực điểm hay không?”
Thái hậu cảm thấy lời này
có chút nặng, nhìn Hoàng Thượng khẽ lắc đầu, Hoàng Thượng lại cười với bà một
tiếng, ý bảo Thái hậu yên tâm chớ nóng nảy.
Lưu Diễm cũng quỳ không
ngẩng đầu, không phát hiện ánh mắt này, hắn có chút lo lắng cho Hứa Kinh Hoa,
thoáng nghiêng đầu nhìn qua, thấy nàng cắn cắn môi, mở miệng đáp: "Vâng.
Kinh Hoa bất hiếu, làm cho nương nương sốt ruột lo lắng..."
"Có phải con cảm
thấy nương nương có chúng ta, vừa phú quý lại có người chiếu cố, không thiếu
một mình con, cho nên con có ở đây hay không cũng không sao cả?" Hoàng Thượng
tiếp tục hỏi.
Hứa Kinh Hoa mím chặt
môi, thừa nhận lời này chỉ sợ làm tổn thương tâm nương nương, không thừa
nhận... Có phải là tội khi quân hay không?
Hoàng Thượng hừ một
tiếng: "Quả nhiên con nghĩ như vậy!”
Hứa Kinh Hoa cả kinh,
ngẩng đầu liếc Hoàng Thượng một cái, thấy hắn đang nhìn mình, lại vội vàng cúi
đầu, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng thánh minh, cái gì cũng biết.”
Hoàng Thượng có chút muốn
cười, cố nén nói: "Đứa nhỏ ngốc như con đều nghĩ như vậy! Sao con không ngẫm lại, nếu nương nương có chúng ta là đủ rồi,
vì sao nhiều năm như vậy cũng không chịu buông tha, hao tổn tâm sức, nghĩ hết
biện pháp tìm cha con con? Thân nhân nhiều hơn nữa, cũng không có một người nào
có thể thay người kia!”
"Vâng, Kinh Hoa biết
sai rồi, về sau cũng không dám nữa, nhất định hiếu thuận nư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.