Hứa Kinh Hoa giả vờ không nhìn thấy Lưu Diễm đỏ hốc mắt,
lắc lắc cánh tay mình nói: “Cũng không cần ghét bỏ như vậy chứ? Người đừng thấy
ta gầy như vậy, sức lực của ta rất lớn.”
Lưu Diễm hắng giọng, mỉm cười nói: “Vậy trước tiên ta
phải cảm tạ Hứa Đại Lực Sĩ. Nhưng ta không sao, ít nhất hiện tại không cần phải
đỡ.”
"Được rồi, vậy lúc người cần thì nói một
tiếng."
“Muội có thể tạm thời giữ cái này lại không?”
"Hả" Hứa Kinh Hoa suy nghĩ một chút, vươn ba
ngón tay ra: “Chỉ trong vòng ba năm.”
Lưu Diễm bỏ qua cơn giận đó, quay đầu lại nhìn nàng, đề
nghị: “Được rồi, chúng ta sẽ đặt một ước hẹn ba năm... Trong vòng ba năm, bất
luận ai cần, chúng ta đều sẽ giúp đỡ đối phương, thế nào?”
Ba năm? Ba tháng sau bản thân sẽ như thế nào Hứa Kinh Hoa
còn không biết, huống hồ ba năm.
Nhưng đường đường là Đại hoàng tử điện hạ, chắc là cũng
không có gì cần nàng giúp đỡ, cùng lắm là trong lòng khó chịu, không có chỗ
nói, lẩm bẩm hai câu với nàng mà thôi, liền gật đầu nói: “Được.”
Đại hoàng tử điện hạ nhận được một tiếng này còn chưa đủ,
lại giơ tay phải lên, nói: "Vỗ tay lập thề.”
Thật sự giống như một đứa trẻ, sao lại không móc ngoéo?
Lại còn đập tay lập lời thề. Hứa Kinh Hoa trong lòng thầm nghĩ, vẫn vươn tay
ra, vỗ bàn tay ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.