Trong
điện Đông Thiên, Lưu Diễm đang ngẩn người cầm một quyển sách.
Tiểu
nha đầu khác thường như thế, nương nương không thể không nhận ra, chắc chắn bây
giờ người đang hỏi đến cùng. Nương nương có tức giận không? Không, nhưng chắc
chắn người sẽ thấy thất vọng, đúng không?
Năm
nay hắn đã mười sáu tuổi. Tầm tuổi này phụ hoàng đã sinh ra hắn, nhưng hắn lại
mất bình tĩnh chỉ vì một câu đùa của phụ hoàng…
"Bẩm
Điện hạ, Thái hậu nương nương đến.”
Lưu
Diễm giật mình hoàn hồn lại, buông lỏng quyển sách đang cầm trong tay. Quyển
sách rơi xuống đất cái “bộp”. Lưu Diễm không thèm để ý, gấp gáp đi giày rồi ra
ngoài đón tiếp.
Thái
hậu đang quan sát đồ trang trí ở gian ngoài, thấy hắn vội vàng đi ra thì hỏi:
“Con đang ngủ sao?”
“Không
ạ, con đang học thuộc lòng.” Lưu Diễm vừa hành lễ vừa nói.
Thái
hậu nghiêng đầu nhìn vào trong, nhíu mày nói: "Con học mà sao không thắp
nến? Hư mắt thì chẳng đáng.” Bà gọi Quách Chử: “Mấy ngày nay ta thẫn thờ thì
ngươi cũng lơ là hả? Giờ là lúc nào rồi còn chưa thay rèm cửa sổ?”
Quách
Chử quỳ xuống nhận tội, Lưu Diễm vội nói: "Nương nương đừng tức giận. Thật
ra cách nửa tháng sẽ thay một lần, nhưng con thấy tấm rèm còn mới, lúc đó trời
cũng chưa nóng nên bảo bọn họ khoan hãy thay, không phải do Quách Chử lơ là đ� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).