Cô ấy giậm chân một cách dữ dội, động tác lớn như vậy vẫn không thu hút sự
chú ý của người đàn ông.
Chu Hương Hương tức giận rời
đi, đây đại khái là người đàn ông có biểu hiện bình thản nhất khi đối mặt với
mị lực của cô ấy sau khi cô tu luyện công pháp. Nói đúng hơn không phải là bình
thản, mà là hoàn toàn như không thấy gì. Dường như trước mặt không phải là một
người phụ nữ sống động, mà là một tảng đá cản đường.
Điều này làm cho Chu Hương
Hương không tài nào chịu nổi.
Sau khi Chu Hương Hương rời đi
một lúc lâu, Hách Liên Thần mới chưa thỏa mãn lau miệng đứng lên, nhìn chung
quanh sau đó chọn quán bar Chu Hương Hương vừa đi ra, đầu lưỡi đỏ tươi liếm
liếm môi, nói với Kỷ Uyển đang ngẩn người: “Tôi có thể đi săn không?”
Ha! Con mồi vừa đưa tới cửa đều
bị anh chọc tức bỏ đi.
Ma cà rồng chân chính cũng giống như Cương Thi, luôn cảm thấy thức ăn của con người đều nhạt nhẽo, đương nhiên Cương Thi càng thảm
hơn, thức ăn của con người không khác gì thức ăn của chúng, hơn nữa còn
có mùi kinh tởm hơn. Bản thân Kỷ Uyển là một người háu ăn, có thể nói cô đã
được ăn những món ăn ngon nhất trên đời, về mặt thể xác thì không cần ăn nhưng
về mặt tinh thần thì luôn cảm thấy không ăn gì rất kỳ lạ, đặc biệt là khi nhìn
thấy người khác ăn, nhất định sẽ thèm thuồng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.