Ngày đầu tiên Chiêu quý phi rời Viên Minh Viên, Hoàng đế đột nhiên phát hiện có chút không quen, lúc dùng đồ ăn hay lúc uống canh hắn chỉ uống một ngụm liền buông xuống, ngay cả điểm tâm cũng không thèm nếm thử.

Hoàng đế: “Những món ngự thiện phòng đưa tới hôm nay thì sao...?”

Những người làm Hoàng đế nói chung đều rất chú ý, không bao giờ thể hiện trực tiếp sở thích đặc biệt với một cái gì cụ thể, tránh bị lợi dụng bởi những người có ý đồ xấu. Vị hoàng đế này mặc dù có chút thoải mái, nhưng cũng không phải ngốc nghếch, ho khan hai tiếng, nuốt những lời muốn nói lại.

Uông Cẩn: “Mấy ngày nay bệ hạ đều không dùng món do ngự thiện phòng đưa tới, xem ra ngự thiện phòng không có gan ứng phó”

Nhưng Uông Cẩn đoán, cho dù hắn lập tức bảo Ngự Thiện Phòng đưa thêm một phần nữa, Hoàng đế vẫn sẽ không hài lòng... Bởi vì trước đó Hoàng đế thích ăn món do Chiêu quý phi làm như vậy, một nô tài như hắn đương nhiên đã có cơ hội nếm thử, biết được có bao nhiêu mỹ vị, nhưng Hoàng đế cùng Thái hậu là người đã ăn biết bao mỹ vị trân quý trên đời, thế mà còn có thể ăn hết sạch sẽ, đủ để thấy ăn nhiều hơn hai phần mỗi ngày này

Hoàng đế sai người dọn hết thức ăn: “Chiêu quý phi đi rồi sao?”

Uông Cẩn: “Sáng sớm sau khi bái kiến Thái hậu, đã khởi hành”

“Ồ!”

Hoàng đế: “Gọi hết đầu bếp trong cung Vĩnh Hòa tới đây?”

Uông Cẩn: “Bệ hạ, đầu bếp của cung Vĩnh Hòa là hai đầu bếp do phủ nội vụ phân công, tay nghề không giỏi. Chiêu quý phi nương nương muốn ăn gì, đều là tự tay làm”

Mỗi khi Hoàng đế ăn thức ăn do các nữ nhân khác nhau đưa tới, ai nấy cũng nói là tự tay mình làm, nhưng sự thật thế nào ai cũng biết rõ. Trong bếp toàn khói và dầu, những người phụ nữ quyến rũ ấy, ai lại muốn nhuộm một thân khói dầu.

Chiêu quý phi đồng ý!

Có lẽ trước kia nàng cũng không có tay nghề tốt gì, ví dụ như để nàng nấu một bàn thức ăn, nhất định là làm không được, nhưng món canh và đồ ăn nhẹ tương đối đơn giản, học không khó. Chiêu quý phi khẳng định đã nghiêm túc suy nghĩ, chỉ vì muốn hắn được thoải mái.

Có thể làm ra mỹ vị như vậy, thậm chí còn ngon hơn so với ngự thiện phòng, còn không thể nói rõ dụng tâm của nàng sao? Còn không thể chứng minh trái tim của Chiêu quý phi dành cho mình sao?

Hoàng đế phiền não đứng lên, trong lúc phê duyệt tấu chương nhất thời vô tâm đi hai vòng hỏi Uông Cẩn: “Chiêu quý phi không nhắn lại lời gì sao?”

Uông Cẩn vỗ đầu một cái: “Đầu óc nô tài ngu dại, lúc bệ hạ lên triều, có tiểu cung nữ bên cạnh Chiêu quý phi tới Cửu Châu Thanh Yến, nô tài lập tức đưa nàng ta tới gặp người?”

Hoàng đế không cự tuyệt, Uông Cẩn hiểu rõ. Trong lòng hắn thầm than, làm gì có phi tần nào ở lại nói chuyện với Hoàng đế, đó cũng chỉ là một cung nữ không có địa vị, cho nên hắn mới không để trong lòng.

Quan trọng hơn là, lúc này Uông Cẩn không biết Hoàng đế có thật sự có muốn nghe được tin tức của Chiêu quý phi hay không--- dù sao bệ hạ cũng ngầm đồng ý để Chiêu quý phi rời khỏi Viên Minh Viên, hồi cung suy nghĩ, có lẽ là bệ hạ cũng không muốn đối mặt với Chiêu quý phi.

Nói đến cũng lạ, từ sau khi Chiêu quý phi sinh đại hoàng tử, hành vi xử sự bây giờ so với ngày xưa còn hơn một bậc, mỗi lần gặp chuyện, đều giải quyết một cách không câu nệ, như có thần cơ diệu toán... Chiêu quý phi phái một cung nhân tới, giống như là biết Hoàng đế nhất định sẽ triệu kiến vậy.

Hơn nữa Hoàng đế cũng càng để ý đến nàng.

Chỉ chốc lát sau, tiểu cung nữ liền tiến vào, tron

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play