A Hiên: "Tôi..."
Kỷ Uyển khẽ cười rộ lên: “Xem ra là sợ, đùa với anh thôi,
đừng sợ!”
Tôi sợ cái gì, tôi đường đường là... Đường đường là cái
gì? A Hiên nhíu mày, anh vẫn không nhớ ra mình là ai, càng kỳ quái là anh cũng
không muốn để cho Kỷ Uyển giúp anh điều tra mình là ai, rõ ràng Kỷ Uyển rất có
thể biết thân phận của mình, tuy rằng không nói thẳng, cô rất nhiều lần đều
biểu đạt rõ ràng điểm này.
Có lẽ cuộc sống trước đây của mình rất thất bại, không
biết có phải là tồi tệ hơn người ăn xin hay không, nếu không tại sao ở lại
trong nhà hàng càng lâu, càng không muốn suy nghĩ lại.
A Hiên: "Tôi không phải... Khụ khụ, chính
là..."
Kỷ Uyển chờ anh, kết quả hắn ấp úng nửa ngày cũng không
nói ra một câu hoàn chỉnh, tuy rằng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng
giống như bị mèo cào. Rõ ràng anh đáng thương như vậy, nhưng cô lại nhịn không
được muốn tiếp tục bắt nạt anh.
Những người có vẻ ngoài nghiêm túc, nếu có một trái tim
mềm mại, cộng với một cái miệng không giỏi ăn nói, nó phải đặc biệt thú vị,
chẳng hạn như Lâm Thanh Hiên.
Kỷ Uyển: “Chính là cái gì!”
Cô lấy ra một chiếc bánh hoa nóng bỏng từ đĩa, kiễng mũi
chân nhét vào miệng người đàn ông, tạm thời kéo anh ra khỏi quẫn bách, không
còn luống cuống tay chân.
Kỷ Uyển: “Ngọt không?”
< ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).