Sắc mặt Mục Trì Thanh lạnh nhạt, trong con ngươi sắc như quạ của hắn không có một chút tình cảm, giống như cánh đồng băng không bao giờ thay đổi.

Hắn vốn dĩ không muốn nhiều lời. Nhưng mà lời nói của đối phương làm hắn rất không vui. Cho nên, hắn không ngại tự mình rút đi mảnh gỗ trôi dạt cuối cùng của người chết đuối.

Mục Trì Thanh nói: “Ngươi muốn tiếp tục sống thì đợi đám người kia tới cứu ngươi đi.”

Hắn nhìn về phía Liên Ngọc, khóe môi cong lên một nụ cười tàn nhẫn, nói: “Là mấy con sâu bọ trà trộn vào thành mấy hôm nay, hay là Thái Tử nước Văn Uyên vô dụng kia?”

Vẻ mặt Liên Ngọc cứng đờ. Sau khi nàng ta tới nước Thịnh chưa từng tiếp xúc với người nước Văn Uyên. Không phải nàng ta không muốn tiếp xúc mà là không dám. Tường ở Vân Thủy Giản như một bức tường đồng, nước không thể rò rỉ ra ngoài được.

Người Thái Tử cho nàng ta. Nàng ta không thể liên hệ được, mãi cho đến Lễ Vạn Thọ.  Mục Trì Thanh cuối cùng thả nàng ta ra khỏi Vân Thủy Giản. Ở Hoa Viên, Hoàng Thượng nước Thịnh phái người nói cho nàng ta, những người đó đều đã giả dạng thành lưu dân trà trộn từng nhóm vào thành, sẽ phối hợp trong ngoài với nàng ta.

Cho nên, Mục Trì Thanh cố ý, cố ý mang nàng ta cùng đi tham gia hội đèn lồng, cố ý để cho nàng ta tiếp xúc với Hoàng Thượng nước Thịnh.

Mà những người mang nàng ta tới, không cần đoán cũng biết bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Mục Trì Thanh lắc lắc cổ tay, thưởng thức sắc mặt người ngồi dưới đất đột nhiên thay đổi, không nhanh không chậm nói: “Cô đã cho các ngươi một cơ hội, đáng tiếc các ngươi thật sự nhát gan.”

Kỳ thật hắn có chút thất vọng. Nếu hắn có thể chịu chút vết thương bên ngoài. Có lẽ An An sẽ đau lòng hắn. Tốt nhất miệng vết thương còn dính lại chút máu, vừa không dọa đến An An, lại có thể làm cho An An để ý tới hắn một chút. Dù sao thì An An rất dễ dàng mềm lòng.

Đáng tiếc những người này nhất định phải dùng độc. Trúng độc cũng không phải không thể. Nhưng không được quá xấu. An An thích dung mạo của hắn. Hắn phải cẩn thận bảo vệ, không thể làm cho An An chán ghét.

Tuy rằng kế hoạch thất bại, nhưng An An vẫn để ý đến hắn. Mục Trì Thanh vuốt ve chiếc vòng bồ đề trên tay, tâm trạng tốt hơn một chút.

Liên Ngọc nghiến răng. Sau này không thể trốn thoát cũng không sao, chỉ cần có thể sống sót.

Nàng ta cố ý gấp vạt áo lại, nhẹ nhàng đảo mắt: “Chẳng lẽ điện hạ không muốn ta sao?”

Mục Trì Thanh không hề có cảm giác với việc Liên Ngọc lấy lòng. Lông mi cũng chưa từng nhúc nhích. Ngoại trừ An An, những người khác ở trước mặt hắn cũng không có gì đặc biệt. Cho dù diện mạo giống An An như đúc, hắn vẫn thờ ơ như cũ.

Chỉ là

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play