Từ sau khi Cố Thời Hạc gửi cho cậu tin nhắn phải tự chăm
sóc bản thân mình thật tốt, anh thật sự không đả động đến Cố Thời Khuynh nữa.
Cố Thời Khuynh không thể nói chính xác rằng bản thân mình
nên vui hay buồn. Vui vì cậu có thể dần đẩy anh ra xa, buồn là vì cậu phải xa
cách anh.
Cứ như thế, ba ngày trôi qua, ba ngày! Trong ba ngày đó,
Cố Thời Khuynh liên tục load lại giao diện của Wechat và QQ, nhưng tuyệt nhiên
cậu không nhận được bất kỳ một tin nhắn nào từ anh cả! Nhưng biết phải làm sao
bây giờ? Đây chẳng phải là kết cục mà cậu tự chuốc lấy sao? Bây giờ anh không
thèm để ý tới cậu… Cậu tự thấy mình xứng đáng với điều đó. Cố Thời Khuynh buồn
rầu nghĩ.
Thật ra chuyện này cũng không trách được Cố Thời Hạc. Anh
muốn ôn tập cho kỳ thi nghiên cứu sinh để chuẩn sang tháng mười hai năm sau bắt
đầu đăng ký. Lúc anh thật sự tập trung sẽ không bị các việc khác quấy nhiễu hay
làm phân tâm. Nhưng khi Cố Thời Hạc nhàn rỗi cũng sẽ nghiêm túc tự hỏi, cậu em
trai đã được anh cưng chiều suốt nhiều năm có tự chăm sóc tốt cho bản thân mình
hay không.
Một ngày nọ, một người bạn học cùng chuyên ngành nhưng ở
khác ký túc xá, người cũng đang ôn tập cho kỳ thi nghiên cứu sinh trong thư
viện đã chặn Cố Thời Hạc lại khi anh vừa ôn tập xong, đang chuẩn bị đến thư
viện ăn trưa.
“Bạn học Thời Hạc đúng không? Cậu đi ăn cơm trưa hả? Cùng
đi đi. À đúng rồi, chiều nay có muốn ra sân bóng rổ đánh bóng cùng chúng tôi
không? Ôn tập suốt như thế rồi, nghỉ ngơi thoải mái một chút đi. Tôi còn gọi
thêm cả đám nhóc tân sinh viên chơi cùng nữa. Cũng chả còn cách nào khác, năm
bốn đều đi thực tập hết rồi. Thế nên tôi chỉ kéo được một vài sinh viên năm
nhất đi đánh bóng thôi.”
Bạn học đó từng là trợ lý lớp và quen biết rất nhiều sinh
viên năm nhất.
“Được.” Cố Thời Hạc vui vẻ đồng ý.
Bọn họ cùng đi tới Dật Hương Lâu, đúng lúc này buổi học
cuối cùng kết thúc, Cố Thời Khuynh và các bạn cùng lớp cũng đến Dật Hương Lâu
để chuẩn bị lấy cơm. Cậu nhìn thấy hình bóng thanh thoát ưa nhìn đó từ xa. Đó
cũng là hình bóng khiến cậu thao thức hằng đêm. Bên cạnh anh còn có thêm một
chàng trai khác, có lẽ là bọn họ quen biết nhau. Bọn họ vừa cười vừa nói xếp
hàng lấy cơm với nhau.
Trong lòng Cố Thời Khuynh rất hụt hẫng.
Chốc nữa lấy cơm xong, bọn họ sẽ ngồi mặt đối mặt với
nhau để ăn cơm nữa đúng không nhỉ? Nghĩ đến đây, Cố Thời Khuynh dường như theo
bản năng, nói một câu xin lỗi với bạn học bên cạnh. Cậu nhìn thấy anh, cậu muốn
đi cùng anh. Bạn học nói không có gì rồi bảo cậu đi nhanh đi.
Cố Thời Khuynh rảo bước tới bên cạnh anh, “lễ phép” cắt
ngang cuộc trò chuyện giưuax anh cậu và “n ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).