Khuynh: [Anh ơi, anh ngủ rồi ạ?]
Bên kia nhanh chóng trả lời tin nhắn, gần như chỉ trong
vài giây.
Hạc: [Anh chưa, A Khuynh thì sao? Sao giờ vẫn chưa ngủ
được?]
Cố Thời Khuynh lặng lẽ mỉm cười. Khuynh: [Có lẽ là vì em
đang rất vui. Phải làm sao bây giờ, anh ơi, hình như em mất ngủ rồi.]
Hạc: [Anh cũng bị mất ngủ vào đêm đầu tiên của năm thứ
nhất. Có lẽ là do anh mới nhận giường. Nhưng sau đó anh lại ngủ thiếp đi.]
Hai người cứ nhắn tin qua lại như vậy. Kim đồng hồ dần
điểm mười một giờ rưỡi, Cố Thời Hạc bắt đầu giục Cố Thời Khuynh đi ngủ.
Hạc: [A Khuynh, khuya rồi, em nên ngủ thôi. Nếu không
ngày mai em sẽ không dậy nổi đâu.]
Khuynh: [Ngày mai em không có tiết, có thể ngủ nướng
được.]
Suýt chút nữa anh đã quên biến đi rằng em trai anh vừa
mới khai giảng thôi. Mấy ngày đầu tiên của năm thứ nhất rất rảnh rỗi. Chẳng
những không có tiết học mà còn không cần huấn luyện quân sự, chỉ cần lết xác đi
nghe mấy cuộc nói chuyện họp lớp gì đó.
Hạc: [... Vậy vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt. Xây dựng thói
quen làm việc và nghỉ ngơi tốt rất quan trọng. Hơn nữa, A Khuynh không có tiết,
nhưng anh vẫn có tiết học đó. Nó còn bắt đầu vào sáng sớm cơ, mới tám giờ thôi
là phải học rồi… T_T.”
Nhìn biểu tượng “khóc” của anh gửi đến, dường như cậu có
thể tưởng tượng ra dáng vẻ khóc không ra nước mắt vì phải học sớm của anh. Cố
Thời Khuynh khẽ cong khoé miệng.
Khuynh: [Vậy anh đi nghỉ sớm đi, nhưng mà… em muốn nghe
anh nói ‘chúc ngủ ngon’ trước khi ngủ, có được không?]
Hạc: [Ngủ ngon.] Đối phương trả lời trong một giây.
Khuynh: [Muốn nghe anh gửi voice cơ.]
Ngay sau đó, một thanh voice vài giây được gửi đến từ
phía bên kia. Cố Thời Khuynh bấm vào đó, một giọng nói trong trẻo, dễ nghe,
cuốn hút vang lên: “A Khuynh ngủ ngon.”
Cố Thời Khuynh nhấn vào đó nghe đi nghe lại vài lần. Cậu
lại nghĩ, anh thật sự sẽ không bao giờ từ chối cậu cái gì. Một người anh tốt
như vậy, tìm được ở đâu bây giờ? Gặp được anh đúng là phúc phần cậu tu từ mấy
kiếp trước.
Khuynh: [Chúc anh ngủ ngon.]
Cố Thời Khuynh cũng gửi một tin nhắn thoại đến bên kia.
Hạc: [Ngủ thôi ngủ thôi. Nếu A Khuynh không ngủ được có thể nhắm mắt đếm sủi
cảo, chắc sẽ ngủ được thôi, đúng không? Em thức nhưng tuyệt đối, anh nói là
tuyệt đối không được nằm chơi điện thoại đâu đấy.]
Khuynh: [Đếm sủi cảo?] Đây là cái logic gì vậy? Khuynh:
[Em mới chỉ nghe đến đếm cừu thôi.]
Hạc: [Đếm cừu là người nước ngoài đếm, bởi vì từ cừu
trong tiếng nước ngoài phát âm rất giống với từ ngủ. Mà người Trung Quốc thì có
từ sủi cảo phát âm gần giống với từ ngủ. Cho nên chuyên gia cho rằng, khi người
Trung Quốc đi ngủ thì nên đếm sủi cảo.]
Khuynh: [Thì ra là như vậy.]
Sau đó Cố Thời Khuynh thật sự tắt điện thoại, đặt máy lên
bàn rồi về lại giường ngoan ngoãn nằm xuống, ngủ ngon mơ đẹp.
Mấy ngày kế tiếp Cố Thời Khuynh cũng không có việc gì
làm. Cậu bèn một ngày ba bữa đi ăn cơm với anh. Học kỳ hai năm thứ tư của Cố
Thời Hạc còn hai tháng học nữa. Nhưng chúng đều là những môn tự chọn ít quan
trọng hơn, cũng như viết luận và những thứ tương tự. Hai tháng sau, nhà trường
sẽ bố trí cho những sinh viên năm cuối này đi thực tập.
Tuy nhiên, Cố Thời Hạc muốn tham gia thi nghiên cứu sinh,
vì vậy anh không có ý định thực tập vào thời điểm đó. Anh dự định sẽ ở lại
trường để ôn tập, sau đó sẽ lợi d ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).