“Anh, cái này…” Cố Thời Khuynh nhìn lá thư màu hồng nhạt
kia, sửng sốt một hồi.
“Cái này anh tìm được trong cặp sách A Khuynh, là thư
tình của một người khác viết cho A Khuynh.”
“Anh, anh lục cặp sách của em?”
“Anh chỉ muốn kiểm tra bài tập thường ngày của A Khuynh
một chút thôi, không được ngắt lời. A Khuynh có thể nói rõ ràng cho anh biết
chuyện về lá thư tình này là như thế nào không?”
“Em không biết đâu anh.”
“Ừm?”
“Ngày thường? Chẳng lẽ ý em là mấy ngày nay anh không ở
cạnh em, A Khuynh cũng từng nhận được thư tình rồi?” Cố Thời Hạc nắm được chính
xác ý chính trong câu nói của em trai.
“Ách, em từng nhận được mấy lá, nhưng em đều từ chối họ.
Nếu họ lén nhét vào ngăn bàn của em, không biết là ai viết em sẽ vứt đi.”
“Anh, em xin lỗi…” Cậu nhóc cúi đầu, trông có vẻ tủi
thân.
“Anh không muốn trách em.” Cố Thời Hạc thở dài một hơi: “A
Khuynh từ chối là tốt. Ở tuổi của em, suy nghĩ vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa
phân rõ được đâu là có thiện cảm, đâu là thích, đâu là yêu. Em vẫn còn là trẻ
con, nên học hành chăm chỉ nghiêm túc. Đến khi em lớn rồi, ít nhất là chờ đến
khi em đỗ đại học, anh mới đồng ý cho em yêu đương, nhưng bây giờ ở tuổi này
thì tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được phép. Em biết chưa?”
“Em biết rồi.” Cuối cùng, cậu lại nhỏ giọng bổ sung thêm
một câu: “Em cũng không có ý định yêu đương…”
“Vậy A Khuynh có gặp được bạn nữ nào ở trường mà A Khuynh
thấy có thiện cảm không?”
“Dạ không có.” Cố Thời Khuynh trả lời rất nhanh.
“Nhưng em rất để tâm đến một người. Anh ấy là người rất
quan trọng với em.” Cố Thời Khuynh nói.
Để tâm đến một người sao? Cố Thời Hạc nghe thấy những lời
này không khỏi nhíu mày, trong lòng cười khổ. Anh không ngờ tới rằng A Khuynh
còn để tâm đến người khác trừ anh. Bởi vì Cố Thời Khuynh nói trước mặt Cố Thời
Hạc nên anh sẽ liên tưởng đến người khác, hoàn toàn không nghĩ tới người kia có
khả năng là chính anh hay không.
“Anh ơi?”
“Ừm, như vậy cũng được. Nhưng trước khi A Khuynh chưa
trưởng thành, có lẽ vẫn nên giấu tình cảm của mình trong lòng. Chờ ngày đó đó
em trưởng thành rồi, nói cho người kia biết sau cũng không muộn.”
“Dạ vâng.” Cố Thời Khuynh nhìn mắt Cố Thời Hạc, nghiêm
túc nói. Vẻ mặt trịnh trọng của cậu khiến người ta cảm giác như người kia mà Cố
Thời Hạc nhắc đến đang ở trước mắt cậu.
“Nhắc mới nhớ, khi còn nhỏ, hồi học cấp hai và cấp ba,
anh cũng thường xuyên nhận được thư tình.”
“?!”
"Vào lần đầu tiên anh nhận được thư tình, anh đã
mang nó về nhà và đưa cho mẹ. Mẹ nhìn thấy nó rồi đã rất sốc vì lúc đó anh mới
học tiểu học thôi. Sau đó mẹ đã liên lạc với phụ huynh của nhà bên kia để giao
lưu vui vẻ một phen. Sau này, khi anh nhận được quá nhiều thư tình, mẹ cũng chỉ
phớt lờ, để anh tự âm thầm giải quyết, đồng thời cũng cảnh báo anh đừng để tình
yêu cản trở con đường tr� ......(Còn tiếp ...)
“Em xin lỗi, em không biết ai nhét vào cặp sách em. Tại ngày thường em sẽ không
nhận mấy thứ này.”
Không biết vì sao, khi nghe được câu trả lời “không có” của A Khuynh, Cố Thời Hạc
lại cảm thấy toàn thân như được thả lỏng, tựa như tảng đá lớn treo lơ lửng
trong lòng cuối cùng đã rơi xuống đất.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).