Mắt cá chân của Từ Triết Phàm bị
thương, vì vậy cần có thời gian hồi phục. Trong thời gian này, Lý Bách Nhiên
vừa chăm sóc anh ở nhà vừa tất bật lo việc công trường.
Bởi vì trời vừa có mưa tuyết, nên
bên ngoài dù đã ấm hơn trước nhưng vẫn còn rất lạnh. Lý Bách Nhiên sợ Từ Triết
Phàm ra ngoài sẽ bị nhiễm lạnh nên vẫn giữ anh ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Buổi tối, Lý Bách Nhiên mua món ăn
mà Từ Triết Phàm thích. Sở trường của cậu không phải nấu ăn, nhưng cũng có thể
nấu được chút cháo. Sau khi loay hoay nửa ngày trong phòng bếp thì cậu bưng một
nồi nhỏ để lên bàn cùng vài món ăn đã mua trước đó.
Từ Triết Phàm nằm trên giường xem TV
nhưng không chú ý lắm mà ánh mắt chỉ dõi
theo mọi hành động ở trong bếp. Thật ra anh cũng không quá đói chỉ là sợ Lý
Bách Nhiên không tìm thấy chỗ để đồ dùng làm bếp. Bình thường, Lý Bách Nhiên
không hay xuống bếp, tất cả đồ dùng trong bếp đều do một tay anh sắp xếp. Nghe
thấy tiếng mở ngăn kéo, Từ Triết Phàm sốt ruột muốn xuống xem một chút. Nhưng
không thể đi lại bằng một chân, hơn nữa Lý bách Nhiên lại hết sức bình tĩnh.
Tìm đồ nãy giờ nhưng Lý Bách Nhiên vẫn chưa cần hỏi Từ Triết Phàm càng làm cho
anh lo lắng.
Thấy bữa ăn đã được chuẩn bị xong
xuôi, Từ Triết Phàm vén chăn ngồi ở bên giường. Lý Bách Nhiên còn chưa đi đến,
anh đã vội vàng đưa tay ra. Mấy ngày nay, anh đã quen với hành động này. Lý
Bách Nhiên nói rằng nếu còn tự do đi lại thì chân anh có thể bị què vĩnh viễn.
Mặc dù biết đây chỉ là một lời đe dọa, nhưng Từ Triết Phàm cũng hy vọng chân
mình mau lành. Cảm giác nằm trên giường rất khó chịu, Lý Bách Nhiên có để ý
thấy điều đó. Vì vậy luôn ở bên cạnh, muốn đi đâu sẽ bế anh đi.
Lý Bách Nhiên dễ dàng bế ngang anh
lên. Từ Triết Phàm tiện tay chỉ vào phòng bếp: “Em muốn đi xem một chút...”
Trước đây, Từ Triết Phàm gầy không
thể tưởng tượng được. Dù mấy ngày nay đã mập lên không ít, nhưng so với hồi còn
đi học vẫn có sự chênh lệch. Thấy anh lo lắng nhìn phòng bếp như vậy, lập tức
nhích lại gần và hôn lên má Từ Triết Phàm: “Lo lắng đến vậy sao? Em sợ anh làm
bẩn phòng bếp của em hay đồ ăn không được rửa sạch sẽ?”
Từ Triết Phàm bị Lý Bách Nhiên hôn
xong trở nên mất tự nhiên, ngượng ngùng nói: “Không phải... Vậy không xem nữa
cũng được.” Thật ra, anh sợ Lý Bách Nhiên làm bẩn phòng bếp vì anh thích sạch
sẽ. Nếu là anh sau mỗi lần sử dụng phòng bếp, đồ dùng sẽ đều được rửa sáng
loáng thậm chí còn có thể soi được và chúng đều được xếp rất gọn gàng. Nếu bây
giờ xếp lộn xộn thì khi vết thương lành, bụi có thể chất thành một tầng dày.
Nếu như không phải do anh thích ăn
cháo được nấu từ loại gạo tốt nhất kia, có lẽ anh sẽ không để Lý Bách Nhiên vào
bếp.
Chưa kể loại cháo mua ngoài có màu
trắng đục lại có vị rất chát.
Nói là như vậy, nhưng Lý Bách Nhiên
vẫn kéo Từ Triết Phàm vào phòng bếp nhìn một chút. Thấy mọi thứ đều ổn thỏa, Từ
Triết Phàm gật đầu nói: “Đi ăn thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.