Làm theo cách
của Lý Bạch Nhiên mang ngọc lên cũng khá là tốt, phía sau rất nhanh đã không
còn sưng nữa. Buổi tối sau khi tắm xong
thì Từ Triết Phàm đeo lên, còn ban ngày
do không tiện nên phải tháo xuống.
Cái cách dùng
thuốc Bắc anh cũng có xem qua rồi, không cần quá nhiều dược liệu nhưng nghe Lý
Bách Nhiên nói thì có mấy loại rất khó kiếm và cũng rất đắt đỏ. Từ Triết Phàm
nghĩ có thể lấy hạt giống của mấy loại dược liệu đấy trồng vào chỗ đất trống
được không nhỉ, dù gì cũng đâu có dùng nhiều lắm, tùy ý trồng vài cây là được.
Trong chỗ đất ấy còn có thể để được, nếu mà như vậy thì không cần phải đi chợ
mua nữa mà cũng không sợ mua phải hàng giả nữa. Cuối cùng Từ Triết Phàm làm vậy
thật, do không thạo về dược liệu nên anh ghi tên những dược liệu của phương
thuốc kia vào một tờ giấy rồi nhét vào trong túi, lại đi nghe ngóng được địa
chỉ chỗ bán sỉ dược liệu nên mới sớm ra đã ngồi xe đi đến khu chợ bán dược liệu
lớn nhất vùng.
Vừa xuống xe đã
có thể thấy rất nhiều người bày hàng bán. Hai bên đường phía trước đều là các
cửa hàng bán dược liệu, trước cửa đều tùy ý bày rất nhiều thảo dược, còn cả mùi
dược liệu nồng đậm bay vào không khí.
Chủ yếu là nhà
Từ Triết Phàm thì ở Đông Bắc, Đông Bắc không có gì nhiều nhưng núi cao rừng già
thì vô kể, dược liệu cũng tương đối nhiều nên có vài loại thuốc nơi khác tìm
không thấy nhưng chỗ này thì không thiếu. Câu mà mấy người buôn bán dược hay
rau là 'Chỉ có bạn không biết được, không có chuyện bạn không mua được.'
Từ Triết Phàm
đi qua đi lại một vòng, vừa đi vừa nhìn ngắm khắp nơi. Chợ rất lớn, dạo một
vòng ít nhất cũng nửa tiếng đồng hồ. Dạo hết một vòng thì anh cũng lười quay
lại nên tìm một cửa hàng trông cũng có uy tín đẩy cửa đi vào.
Cửa tiệm rất
nhỏ nhưng cách bày trí từng món thảo dược một lại rất đẹp mắt, quầy thu ngân có
một bác tầm năm mươi mấy tuổi đang gói thảo dược gói một người phụ nữ.
Vì đây là chợ dược liệu nên xung quanh các bệnh viện hay dịch vụ tư nhân
thăm khám bằng y học cổ truyền phương Bắc cũng rất nhiều. Gần đó nếu có ai ốm
vặt hay bệnh nhẹ thì thường đều sẽ đến
cho các bác sĩ Bắc bắt mạch rồi kê cho
một phương thuốc và đến đây bốc một nắm
thuốc. Về cơ bản thì tốn ít tiền hơn đi bệnh viện nhiều, cứ về nhà một lần pha
ba bát nước là khỏi dần đôi bệnh. Hơn nữa cũng không có tác dụng phụ như thuốc
Tây nên người ở đây chỉ chuộng thảo dược mà không dùng thuốc Tây.
Điều này cũng gián tiếp khiến chợ dược liệu trở nên hưng thịnh. Thấy có lợi
nhuận nên người làm nghề này cũng ngày càng nhiều, mấy tay buôn thuốc giả cũng
phất lên như thuyền buồm gặp gió. Từ Triết Phàm đến đây không phải để mua dược
liệu mà thứ anh muốn mua là giống cây
thuốc, vì giống cây rẻ hơn với lại cũng không đáng được bao tiền nên bình
thường thì sẽ không thể là giả được.
Từ Triết Phàm vào tiệm đầu tiên. Ở đây mua được ba loại giống trong phương
thuốc, chỉ cần có năm tệ, tiệm thứ hai cũng mua được như vậy, tiệm thứ ba cũng
thế, cứ vậy mãi đến loại giống dược liệu thứ mười hai. Anh gom được tám loại
giống, cuối cùng chỉ còn thiếu bốn loại thì anh mới khẽ khàng thở phào một hơi.
Trong bốn loại đó có Đàn Hương nhưng Từ Triết Phàm đã trực tiếp bỏ cuộc vì
anh nghe chủ tiệm thuốc nói thứ ấy quả thực rất rắc rối, trồng xuống đất mấy
chục năm mới nên cây mà sau đó còn phải gia công gì đấy không cần thiết lắm.
Đàn hương một lần dùng anh chỉ cần chút ít, chỉ cần chi tiền mua một miếng
lớn l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.