Địa điểm thi lên Trung Học Cơ Sở của Từ Triết Phàm và Lưu Quyền là  trường Trung Học Cơ Sở số một. Sáng sớm hôm thi, ba người Lưu Tú, Từ Truyền và ba của Lưu Quyền là ông Lưu đã chở hai đứa nhỏ vào thị trấn.

Bởi vì thời gian của cuộc thi còn chưa đến nên ông đã đưa hai đứa nhỏ đi dạo một vòng ở trong trấn. Có thể là vì có cuộc thi nên hôm nay có rất nhiều trẻ con, quầy bán đồ ăn vặt cũng có rất nhiều. Lưu Tú sợ Từ Triết Phàm khát nên đã đến cửa hàng tạp hoá mua cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một chai nước.

Uống được một nửa, Từ Triết Phàm đậy nắp lại đồng thời cũng nhắc nhở Lưu Quyền đừng uống quá nhiều. Đến lúc đi thi mà buồn đi vệ sinh thì hỏng bét.

Lúc đầu Lưu Quyền còn rất vui vẻ nhưng thời gian thi càng đến gần thì cậu càng hồi hộp, cho dù ven đường có quán súng phun nước cậu cũng không thèm nhìn.

Ông Lưu cũng nhìn ra cậu hồi hộp nhưng không biết phải an ủi như thế nào. Lúc này Từ Triết Phàm ở bên cạnh vỗ vai Lưu Quyền, nói: “Lưu Quyền à, cậu không cần phải lo lắng đâu. Không thi đỗ trường Trung Học Cơ Sở số một  thì chúng ta học trường  Trung Học Cơ Sở số hai cũng được mà. Đến lúc đó tôi cũng học trường Trung Học Cơ Sở số hai, vậy thì cuối cùng chúng ta vẫn sẽ được học cùng trường với nhau  đó thôi.”

Lưu Quyền vừa nghe thì vành mắt đã đỏ ửng lên, dùng sức lau nước mắt rồi gật đầu một cái thật mạnh, còn trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Tú thấy con trai nói vậy thì có chút không vui. Có thể vào trường trường Trung Học Cơ Sở số một thì ai lại vào trường Trung Học Cơ Sở số hai cơ chứ. Hai trường vốn không thể so sánh nhưng bởi vì ông Lưu đứng ở bên cạnh nên bà cũng không tiện nói gì nhiều. Hơn nữa, Từ Truyền lại chọt bà một cái nên bà vẫn lựa chọn giữ yên lặng không nói gì.

Ông Lưu sao có thể không nghe ra Từ Triết Phàm đang an ủi đứa con trai ngốc của mình cơ chứ,  vậy nên trong lòng ông rất cảm kích. Vì thế đã nói với Lưu Tú: “Tiểu Phàm nhà hai người vừa hiểu chuyện lại vừa có thành tích tốt nữa chứ. Không những vậy trong thời gian nghỉ  lại còn dạy kèm cho đứa trẻ ngốc nhà tôi nữa. Trong khoảng thời gian này thành tích của nó đều là công lao của Tiểu Phàm. Nếu lần này Lưu Quyền có thể thi đậu trường Trung Học Cơ Sở số một thì tôi thật sự phải cảm ơn Tiểu Phàm rồi.”

Nghe thấy con trai nhà mình được khen, Lưu Tú và Từ Truyền cũng cảm thấy vui sướng trong lòng. Lưu Tú cũng bỏ qua chuyện không vui vừa nãy rồi nói: “Ông Lưu à, ông đừng nói như vậy mà. Tiểu Phàm có đỗ hay không còn chưa biết mà. Ông thấy đấy, chẳng phải mọi người đều chen nhau vỡ đầu để vào được trường đó sao? Làm sao có thể đến lượt học sinh ở nông thôn như chúng ta chứ. Trong một trăm mà học sinh của  trường học nông thôn có thể có hai người thi đỗ đã là rất tốt  rồi. Tiểu Phàm có thể thi đậu được ha

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play