Qua giai đoạn
nôn nghén, Vân Khuynh sống dễ dàng hơn một chút, nhưng bụng càng ngày càng to
lên, tiếp sau đó là hoạt động không tiện, có chút thất thường dễ cáu bẩn, thêm
việc thời tiết ở Lệ Thành quá nóng, Vân Khuynh thấy mình có chút không khống
chế được tính khí của mình, thỉnh thoảng vì những chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận
với Sở Diệu.
Sau khi nổi
giận rồi lại rất hối hận, rõ ràng không liên quan gì đến Sở Diệu, cho dù là làm
một người chồng hay là một người bố, Sở Diệu đều rất tận tâm, vì vậy bắt đầu
thấy tội lỗi áy náy.
Nhưng cũng có lúc,
cô thật sự không thể khống chế nổi mình, không biết vì sao lại muốn nổi giận.
Cô sợ nếu như
mình cứ như thế này, Sở Diệu e là bị cô chọc cho tức mà ly hôn.
May mà Sở Diệu
rất thông cảm cho cô, cái gì cũng thuận theo cô, Vân Khuynh cố gắng khắc phục tính
khí của mình, mang thai đúng thật là rất mệt.
“Muốn uống trà
sữa không, anh đi mua cho em.” Sở Diệu nhặt con búp bê bị Vân Khuynh đá xuống
dưới đất lên, anh có thể cảm nhận được khoảng thời gian này, Vân Khuynh rất
mệt, thậm chí bắt đầu lo âu, có lẽ là bởi vì bụng càng ngày càng to lên.
Sở Diệu bị cô
trút giận lên cũng không có cảm giác gì, sẽ không tính toán với cô, biết cô
mang thai, bây giờ cảm xúc nhạy cảm, nói không chừng một chuyện nhỏ nhặt cũng
đâm vào tới thần kinh của cô, cô cũng chỉ có thể nổi giận với anh, cũng không
thể như vậy với dì Hà và bố mẹ được, nếu như anh còn không thông cảm thì Vân
Khuynh phải biết làm thế nào đây?
Sở Diệu sợ nhất
là bệnh trầm cảm, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.