Nghe được những lời này Sở Diệu có chút
lâng lâng, như thể có một nguồn không khí rót vào ngực, ánh mắt sáng hơn rất
nhiều.
Anh nhanh chóng ôm lấy Vân Khuynh.
"Vợ, muốn em nói một câu cũng
khó."
Nhưng anh cực kỳ trân quý, tuy không mở
miệng nói lời âu yếm nhưng một khi đã nói ra lại có thể đả động lòng người.
"Anh cho rằng ai cũng công hoa
giống như anh sao?" Có thể nói ra những lời như thế này một cách dễ dàng.
"Ai là công hoa, em nói ai là công
hoa cơ?" Sở Diệu ngoắc ngón tay cào bàn chân cô.
"A ha ha ngứa quá, anh đừng làm
vậy." Vốn dĩ Vân Khuynh không có sức vì ngủ nhiều rất mệt, nhưng sau khi
bị Sở Diệu trêu một lúc tinh thần đã tốt lên.
"Anh có phải công hoa hay
không?" Một tay Sở Diệu giữ lấy cô, tay còn lại tiếp tục trêu ghẹo.
"Ngứa quá, không phải, anh không
phải!" Vân Khuynh cười đến nỗi nước mắt chảy ra.
Lúc này Sở Diệu mới bỏ tay ra.
"Còn kém anh không nhiều
lắm."
"Anh thật xấu tính." Vân
Khuynh dùng khuỷu tay đẩy anh một cái, cô lau đuôi mắt đã ướt vì nước mắt.
"Anh xấu chỗ nào?" Sở Diệu
dựa vào ghế sô pha: "Xấu cũng là do em chọn."
"Hả? Em đi tìm dì trả hàng."
"Một khi đã bán ra không nhận đổi
trả, em mơ đẹp đấy."
"Được lắm." Vân Khuynh cười
xong không còn chút sức lực nào, cô dựa vào lòng anh: "Chồng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.