Buổi trưa hôm đó hai người đã tới Thung
Lũng Hạnh Phúc, hai người chơi rất vui vẻ. Khi trước Vân Khuynh từng được bà
ngoại dẫn tới đây dạo vài lần, đã rất lâu rồi cô không tới đây chơi, tuy rằng
cả hai đều đã lớn, nhưng vẫn còn một chút tâm hồn trẻ con.
Buổi tối Vân Khuynh lấy bánh kem, đi ăn
cơm với anh, lần này hai người đã đặt một phòng riêng, trải qua chuyện trưa
nay, Vân Khuynh thật sự bị dọa cho chết khiếp rồi.
“Em đặt bánh kem từ bao giờ vậy?” Bản
thân Sở Diệu còn không buồn chuẩn bị, anh cũng không thích ăn của ngọt.
“Em đặt từ ngày hôm qua, em đã dặn bên
làm bánh bỏ ít đường rồi, lượng bơ cũng không nhiều như bánh thường, hẳn là sẽ
không ngọt lắm đâu.” Vân Khuynh bỏ bánh kem xuống: “Chỉ đặt loại đường kính hai
mười xen ti mét thôi, chỉ có hai chúng ta, không cần đặt bánh lớn.”
“Ừm, vợ anh có lòng rồi.”
“Tất nhiên rồi, lúc nào anh cũng nói em
không có lương tâm, em rất không phục.”
Sở Diệu thích nhất là trêu cô, bảo cô là cô gái nhỏ không có lương tâm.
“Em có lương tâm thật sao? Vậy buổi tối
hôm nay đừng về nhà mà.” Sở Diệu vẫn cúi
người, ngồi sát bên cạnh cô.
“Không được.” Vân Khuynh quả quyết cự
tuyệt: “Đây là vấn đề nguyên tắc, em không châm chước được.”
“Vẫn là cô nhóc không có lương tâm.” Sở
Diệu than thở, muốn kéo vợ yêu lên giường với mình sao lại khó như vậy cơ chứ?
“Không có lương tâm thì không có lương
tâm đi, em nói cho anh biết, em nghe nói có một vài chuyện nếu cứ nhắc đi nhắc
lại sẽ trở thành sự thật. Lỡ như sau này em thấy sự trở thành kẻ vô lương tâm,
vậy thì anh cũng đừng trách em.”
“Ôi trời, mỹ nhân hung dữ quá.” Sở Diệu
bật cười, anh đưa tay túm lấy cằm cô, dáng vẻ giận dữ của cô thật là đáng yêu.
“Hừ! Vậy anh muốn ăn cơm hay ăn bánh
kem trước?
“Ăn bánh kem trước chứ! Không thể lãng
phí tâm ý của bảo bối nhà anh được!”
Sở Diệu không thích ăn đồ ngọt, vậy mà
lần này lại ăn hết cả chiếc bánh kem nhỏ mà Vân Khuynh mua tặng. Ăn xong anh
còn chưa đã thèm, xem ra có thích ăn hay không còn tùy thuộc vào việc bánh là
do ai mua.
Hơn 9 giờ tối, Sở Diệu đưa Vân Khuynh
tới cửa nhà, vẫn còn ý dùng dằng: “Vợ yêu à, em thật sự phải về nhà sao? Bố mẹ
anh đều không ở nhà, Tiểu Huyền cũng tới
nhà bà ngoại rồi, ở một mình rất cô đơn, em nỡ bỏ anh ở nhà một mình, cô đơn
như vậy sao?”
Vân Khuynh bị anh chọc tới mức bật
cười, cả tối nay anh cứ làm mình làm mẩy, một hai muốn kéo cô tới khách sạn,
chẳng lẽ người này “đói khát” đến mức ấy sao?
“Em không nỡ bỏ rơi anh, nhưng nếu em
không về nhà, bố em sẽ đánh gãy chân em.” Vân Khuynh buông tay: “Anh cố nhịn
một chút đi, ngoan nhé.”
“Vợ yêu à, anh nói cho em hay, việc này
nhịn nhiều không tốt đâu. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em
đấy!” Sở Diệu tỏ vẻ nghiêm túc.
“Nếu như thể chất của anh yếu kém tới
mức ấy, vậy thì em đành phải đi tìm một anh đẹp trai khác mà vui vẻ thôi.” Vân
Khuynh nhún vai, dáng vẻ cực kỳ vô tội.
Sở Diệu: “… Mẹ nó!”
“Đi lên nhà đi.” Sở Diệu khẽ đưa tay
xoa mặt mình, hôm nay xem ra không dụ được cô rồi.
“Được, anh từ từ hãy về, lát nữa em sẽ
xuống đây nữa đó!”
“Để làm gì?”
Vân Khuynh không trả lời.
Sở Diệu khẽ liếm khóe môi, chẳng lẽ cô thấy
mềm lòng, nên định đồng ý với anh sao?
Đợi vài phút, Vân Khuynh xuống dưới
lầu, cô ôm trong lòng một món đồ gì đó. Từ xa nhìn lại, anh còn tưởng cô đang
ôm quần áo, đến gần mới thấy rõ, Vân Khuynh kéo cửa ghế phụ lái của anh, nhét
một còn thú bông nho nhỏ vào trong lòng anh.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.