Máy bay rẽ mây mà lướt đi trên không
trung.
Vân Khuynh xuất ngoại.
Vắng bóng Vân Khuynh, cuộc sống của Sở
Diệu bỗng chốc trở nên tẻ nhạt và nhàm chán không thể nào tả nổi.
Hai người mới chỉ xác định quan hệ yêu
đương, còn chưa tới hai tháng đã phải rơi vào tình cảnh mỗi người một nơi.
Không đúng… phải là mỗi người một nước.
Tình yêu của bọn họ thật đúng là ba
chìm bảy nổi.
Những ngày ở Hoa Đông của Sở Diệu dần
trở nên bình đạm, có lẽ là do khi trước hình ảnh anh ở cùng Vân Khuynh quá nổi
bật, cho nên tới học kỳ này, ánh mắt các bạn học dành cho anh cũng bớt đi
nhiều.
Dẫu sao cũng là hoa thơm đã có chủ, phi
lễ chớ nhìn!
Xem ra mọi người trong trường đều có
giá trị đạo đức rất cao.
Nhưng có vài người còn không biết hai
chữ “đạo đức” đường ngang nét dọc ra làm sao.
Tỷ như Chương Mộ Thi.
“Sở Diệu, Vân Khuynh về Anh rồi sao?
Xem ra cậu cũng thật đáng thương, phải yêu xa rồi.” Chương Mộ Thi tiến đến, ra
vẻ như rất thân quen với Sở Diệu,
Ngữ khí cũng có phần thân mật, như thể
hai người là bạn tốt lâu năm.
Sở Diệu không trả lời cô ta, tiếp tục
dùng bữa. Đám người Yến Hưng ngồi ở một bên cũng chỉ đánh mắt nhìn nhau.
Cũng chẳng ai nói lời nào.
Mọi người đều biết, Chương Mộ Thi dành
cho Sở Diệu tình cảm đặc biệt.
Có điều ai mà ngờ được, cô ta chưa bao
giờ theo đuổi thành công.
Người thành công là Vân Khuynh mới chỉ
tới Hoa Đông được hơn một tháng.
“Trời ạ, Vân Khuynh cũng thật là… nếu
như lúc tr� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.