“Mau thả em xuống đi, chúng ta đi xa
lắm rồi.”
Vân Khuynh đã không còn thấy nhà hàng ở
phía sau nữa, Sở Diệu đã bế cô đi rất xa rồi.
Bế lâu như vậy chắc chắn rất mệt.
“Không sao, em không nặng.” Sở Diệu
thản nhiên trả lời, anh còn thấy bế cô như vậy vẫn chưa đủ, chỉ muốn bế cô mãi
thôi.
“Nhưng mà em lạnh, chúng ta gọi xe về
đi.” Thấy anh không để ý đến những gì mình nói cô đành tự lấy bản thân ra làm
cái cớ.
Anh sẽ vì cô mà đau lòng thôi.
Quả nhiên là như vậy, vừa nghe Vân
Khuynh nói rằng cô lạnh, Sở Diệu liền thả cô xuống: “Được rồi, vậy chúng ta gọi
xe về. Tay em lạnh quá, lần sau cứ để tay vào trong túi áo anh đi.”
Sở Diệu vừa nói vừa nắm tay cô nhét vào
trong túi áo của anh.
“Được, nếu lần sau anh lại bế em.” Vân
Khuynh dựa vào người anh, những bông tuyết lạc lối vẫn tung bay, đêm nay cả
thân thể và tâm hồn cô đều yên tĩnh đến lạ thường.
Thì ra tình yêu chính là thế này.
Không phải lúc nào cũng là lo sợ, thấp
thỏm.
Chỉ là không biết có gặp được đúng
người hay không mà thôi.
“Chắc chắn anh sẽ bế em, anh còn muốn
mỗi ngày đều được bế em.” Sở Diệu cọ cọ trán vào đầu Vân Khuynh.
“Anh đúng là buồn nôn, có phải anh mới
học xong khóa học tán tỉnh không hả?” Vân Khuynh vừa vui vừa xấu hổ hỏi anh.
“Là do trước kia anh nói ít quá nên bây
giờ phải nói hết những gì mà trước kia anh chưa nói để nói hết với em.”
Xe vừa tới, Sở Diệu bước lên trước và
mở cửa xe cho cô.
Trước kia, bên cạnh anh chẳng có ai
khiến anh phải lải nhải nhiều như vậy, bây giờ có rồi anh lại không thể ngừng
việc lải nhải lại.
“Quả nhiên anh đã học được một kỹ năng
mới.”
Bây giờ chỉ tùy tiện nói một câu đã
khiến cô tâm tình rối loạn, sau khi xác định quan hệ, có vẻ như chuyện gì Sở
Diệu làm Vân Khuynh cũng rất dễ động lòng. Có lẽ là do “Trong mắt người tình
hóa Tây Thi.”
“Là vì em đó.” Sở Diệu cười cười, tùy ý
ngắm nhìn cô.
“Vậy thì anh đúng là lợi hại.” Vân
Khuynh giơ ngón tay cái lên với anh.
Sở Diệu muốn hôn lên tay cô nhưng cô
lại rút tay lại, bên cạnh còn có người ngoài, làm sao có thể không biết xấu hổ
như vậy được.
Sở Diệu cũng ý thức được điều đó, không
phải do anh ngại ngùng, da mặt của anh hiện tại đã rất dày rồi. Chỉ là anh
không muốn để cho người khác thấy gương mặt thẹn thùng của vợ mình mà thôi.
Sở Diệu đưa Vân Khuynh đến dưới nhà:
“Mau lên nhà đi, nhớ là phải ngâm chân với nước ấm, biết chưa.”
“Được rồi, em biết rồi, anh cũng về
đi.” Vân Khuynh vẫy tay với anh rồi chạy lên lầu, giờ này đã muộn rồi, tuyết
cũng rơi khá dày nên thời tiết rất lạnh.
Sở Diệu trở về ký túc xá, đang chuẩn bị
đi tắm thì anh có điện thoại.
“Con trai à, Tết này con có về nhà
không?”
“Sao thế ạ? Mẹ sẽ về nhà sao?”
“Không, không, không, mẹ muốn cùng bố
con đi Alps xem tuyết, nếu con không về nhà thì Tiểu Huyền sẽ đưa bà con tới
đó.”
Sở Diệu: “…”
Anh không nghĩ tới điều này.
“Vậy mẹ cứ đưa qua đi, mẹ với bố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.