Vân Khuynh không biết buổi tối hôm đó
đã xảy ra chuyện gì nhưng ngay ngày hôm sau, Hướng Nhạc nói phải trở về quê,
người nhà của cô ấy đã nhắc cô ấy mãi rồi.
Vân Khuynh cũng không tiện hỏi thêm mà
chỉ đưa Hướng Nhạc ra sân bay.
Chỉ có cô và Sở Diệu cùng đi tiễn Hướng
Nhạc, đợi cả buổi cũng không thấy Cận Lâm xuất hiện.
“Cậu không nói gì với Cận Lâm mà cứ thế
đi luôn sao?”
“Nói vậy cậu ấy làm gì chứ, chúng tớ
cũng không phải kiểu quan hệ mà cậu nghĩ đến đâu.” Hướng Nhạc trả lời, gương
mặt lộ rõ vẻ khó chịu, nhìn là biết tâm trạng đang không tốt.
“Tối qua…”
“Tối hôm qua chúng tớ không xảy ra
chuyện gì hết, chỉ đi cùng có một chút rồi nhanh nhanh chóng chóng ai về nhà
nấy.” Hướng Nhạc bỗng nhiên trở nên kích động.
Vân Khuynh ngạc nhiên, như vậy thì tối
qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Vân Khuynh đánh mắt qua phía Sở Diệu dò
hỏi.
Sở Diệu chỉ lắc đầu, Vân Khuynh cũng
không hỏi lại nữa.
“Được rồi, tớ không hỏi nữa, chú ý an
toàn, đến nơi nhớ bảo cho tớ biết.” Vân Khuynh bước đến trước mặt Hướng Nhạc,
vòng tay ôm lấy cô ấy.
“Tớ biết rồi, tạm biệt, tớ đi đây.”
Hướng Nhạc khẩn trương giống như sợ có ai đó sẽ đuổi tới ngay lập tức.
Vân Khuynh cảm thấy có vài điểm kỳ lạ,
cô gãi gãi trán: “Sở Diệu, anh không cảm thấy Hướng Nhạc có gì đó lạ lùng sao?
Bỗng nhiên lại đi rất vội, vừa rồi còn phản ứng thái quá với câu hỏi của em
nữa.”
“Em đúng là ngốc.” Sở Diệu xoay người
rời đi.
“Sao anh lại mắng em hả?” Vân Khuynh
đuổi theo.
“Công kích cá nhân sẽ bị trừ điểm!”
Sở Diệu bất đắc dĩ dừng lại, anh dừng
lại quá đột ngột làm cho Vân Khuynh không kịp phản ứng liền đụng mũi vào lưng
anh.
Hai mắt cô lập tức nóng lên, nước mắt
sắp trực trào: “Sao anh lại dừng lại bất ngờ quá vậy?”
“Không sao chứ? Lần sau em đừng đi sau
anh nữa, đi phía trước anh đi, đúng là ngốc mà.”
Sở Diệu an ủi cô, anh đưa tay xoa chiếc
mũi vừa đụng phải anh của cô.
“Vậy anh đừng có đi phía trước em!” Vân
Khuynh bĩu môi giận dỗi.
“Cũng may là mũi thật, nếu là mũi giả
chắc chắn là bị vẹo luôn rồi.”
“Ha ha, còn đau không?” Sở Diệu vừa
cười vừa xoa đầu cô.
“Anh không thấy sao mà còn hỏi là có
còn đau không?”
“Ồ, anh thật là tốt bụng đúng không? Em
không nhìn ra trên cổ Hướng Nhạc có dâu tây sa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.